Hai người theo cầu nối giữa các tòa nhà đi qua tòa nhà khoa nghệ thuật và khoa ngoại ngữ, cuối cùng đến được tòa nhà thực nghiệm.
Dọc theo đường đi, lũ nhện đánh lén nhiều vô số, có mấy lần hai người suýt nữa đã dính vào bẫy của chúng. Nguy hiểm nhất là một lần cầu thang bất ngờ sụp, Lâm Giác không phản ứng kịp liền rớt xuống, ngay phía dưới là một mạng nhện lớn, cả tay lẫn chân cậu đều dính vào trên đó, hoàn toàn không thể động đậy, mà ngay trước mặt lại là một con nhện biến dị đang ngồi chồm hổm chờ bữa ăn khuya!
May là Tống Hàn Chương phản ứng rất nhanh, nhảy xuống khỏi cầu thang một đao giải quyết con nhện kia.
Khi hai người tới được tòa nhà thực nghiệm đã gần một giờ sáng. Cả tòa nhà lớn vô cùng yên tĩnh, nguồn sáng duy nhất còn sót lại là mũi tên chỉ hướng thoát hiểm trên tường. Bên tai lúc nào cũng văng vẳng tiếng côn trùng nhỏ bò qua bò lại, nhưng đến khi cẩn thận nghe ngóng lại chẳng còn tiếng gì.
"Giờ đi hướng nào đây?" Lâm Giác hỏi Tống Hàn Chương.
Tống Hàn Chương đang cố gắng đẩy những tơ nhện che cửa sổ ra, chuẩn bị quan sát tình hình trên quảng trường, nghe Lâm Giác hỏi mới chậm rãi trả lời: "Thiện Lượng rất có thể đã rời khỏi, thế nhưng ba người kia thì vẫn còn ở trong tòa nhà này, cứ từ từ tìm đi."
"Tìm từng phòng một sao?" Lâm Giác vẻ mặt đau khổ hỏi.
"Không cần, phán đoán hành động của họ một chút là được. Họ không thể nào ở tầng một, như thế là quá gần đám nhện bên ngoài, chắc chắn đã lên các tầng trên rồi. Nhưng để phòng ngừa bị kiến bao vây, họ chí ít phải lưu lại cho mình một đường lui, như vậy nơi phù hợp chỉ có thể là các tầng có cầu nối thông với tòa nhà khác, tầng hai và tầng bốn."
Lâm Giác gật đầu: "Vậy chúng ta nhanh lên thôi."
Tống Hàn Chương nhìn quảng trường qua khe hở giữa đám mạng nhện chằng chịt, toàn bộ khoảng sân rộng lớn chẳng khác nào một sào huyệt của lũ nhện, rậm rạp chằng chéo những sợi tơ trắng bạc, mỗi một thân cây, mỗi một nóc nhà, mỗi một tấc đất đều bị mạng nhện chiếm lĩnh!
Toàn bộ đàn nhện có lớn có nhỏ đều đang không ngừng bày trận đối phó với lũ kiến. Bọn kiến dính trên mạng nhện vẫn đang chiến đấu khí thế, phun nọc kiến vào lũ nhện, há to mồm cắn xé, dùng tất cả sáu cái chân giãy dụa, tuy vậy một đống lớn kiến vẫn bị tơ nhện quấn thành một quả cầu trắng, bị chuyển dần vào trung tâm lưới.
Lúc này ở trung tâm quảng trường, vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ hình dáng một đài phun nước im lìm đứng đó. Con nhện khổng lồ chiếm giữ nơi đó y hệt kiến chúa không ngừng đẻ trứng rồi ấp trứng, lũ kiến trở thành lương thực duy trì thời kì sinh sản của nó, giúp nó có thể không ngừng sản xuất ra hàng đàn nhện mới, càng lúc càng đông.
Đây là cuộc chiến tàn khốc của thế giới côn trùng, con người như bọn họ, ngay cả tư cách xen vào cũng không có.
"Thoạt nhìn có vẻ nhện đang chiếm ưu thế." Lâm Giác lẩm bẩm.
"Chỉ là tạm thời thôi, nhược điểm của nhện quá rõ ràng, sự sinh sôi nảy nở của chúng hoàn toàn dựa vào con nhện cái ở giữa kia, chỉ cần đàn kiến giết được con nhện cái này thì thế cục sẽ hoàn toàn nghịch chuyển. Hơn nữa tổ kiến ở tận quảng trường đồng hồ cách nơi này rất xa, chỉ cần kiến chúa trong tổ liên tục ấp trứng, chúng sẽ không thể bị đánh bại."
"Cũng đúng." Lâm Giác gật gật đầu.
Tầng trên đột nhiên truyền tới âm thanh kính vỡ vang dội, giống như có người đang dùng ghế đập cửa thủy tinh vậy.
"Tầng bốn, có người ở cửa chặn cầu!" Tống Hàn Chương lập tức đoán ra.
Hai người liền chạy lên tầng bốn, cánh cửa thủy tinh giữa cầu quả nhiên đã bị đập vỡ, cái ghế hung khí còn nằm lăn lóc một bên.
Đêm thứ nhất Tống Hàn Chương cũng từng phải đập cửa kính chặn giữa cầu tầng hai như vậy, may là đêm nay anh đã chuẩn bị trước một chiếc chìa khóa vạn năng, đỡ phải một đường đập phá.
Lâm Giác nhớ tới tình cảnh chiến đấu thảm khốc lúc tờ mờ sáng lần trước, lòng vẫn còn sợ hãi.
Tống Hàn Chương cau mày nhìn chiếc ghế trên mặt đất, thấp giọng nói: "Cẩn thận, có người phải bỏ chạy vội vã như vậy, ở đây chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra."
Lâm Giác nắm chặt thanh đao trong tay, ngưng trọng nhìn quanh bốn phía.
Hai người một trái một phải kiểm tra từng phòng học gần đó, phòng nào phòng nấy tối đen, một tia sáng cũng không có, Lâm Giác đành móc đèn pin ra soi.
Bị ánh đèn quét qua, mấy con nhện nhỏ đều trốn vào góc tối, thế nhưng con nhện kích cỡ dị biến lại không mảy may sợ hãi, thậm chí còn nhe nanh tấn công cậu.
Nếu có phòng bị trước thì việc đối phó mấy con nhện này cũng chẳng làm khó được cậu, thế nhưng phiền phức ở chỗ thứ lũ nhện này am hiểu nhất chính là bẫy rập và đánh lén.
Cuối cùng chỉ còn lại duy nhất phòng hội trường lớn. Lâm Giác và Tống Hàn Chương không hẹn mà cùng đứng lặng ngoài cửa hồi lâu, không ai động thủ.
Hai người trao đổi một ánh mắt, Lâm Giác đưa tay mở chốt cửa.
Cửa gỗ kẽo kẹt một tiếng, bóng tối trong căn phòng bị ánh sáng đèn pin đẩy lùi.
Tơ nhện rậm rạp móc nối lung tung lấp kín cả căn phòng, đám nhện nhỏ nhanh như cắt lủi khỏi phạm vi chiếu sáng của đèn pin, trốn trong đống cây ưa bóng trong các góc, hoặc là chui vào các khe hở trên tường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!