Chương 41: Kẻ địch không thể đánh bại (hạ)

"Xem ra là có độc." Lâm Giác nhìn vết thương, lầm bầm nói.

"Đưa tay cho tôi." Tống Hàn Chương từ cầu thang đi xuống, giữa không gian tăm tối hoang vu, thân hình anh cao ngất đứng đó như đang tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt.

Lâm Giác nghe lời đưa tay trái cho anh. Tuy hai người đã cùng nhau đi cả nửa ngày, nhưng tay Tống Hàn Chương vẫn ấm áp khô ráo. Lâm Giác lẳng lặng nhìn anh tỉ mỉ nghiên cứu miệng vết thương, cứ nhìn như thế cho đến khi Tống Hàn Chương cầm ngón trỏ của cậu lên ngậm vào miệng.

Lâm Giác ngẩn ra, đầu lưỡi ấm áp mềm mại đảo qua vết thương mang theo một loại xúc cảm ướt át ngứa ngáy. Vết thương bị hàm răng đẩy ra, làn da bị lực mạnh hút lấy, lại bị hàm răng đè ép, sau đó lại hút vào…

Theo máu đen cùng trào ra, hình như không chỉ có nọc độc.

Cảm giác nóng khác thường xông lên mặt, Lâm Giác lúng túng nhìn Tống Hàn Chương buông tay mình ra, nói: "Tôi chưa rửa tay…"

Tống Hàn Chương ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, bình tình nhổ máu đen trong miệng ra, sau đó lấy nước khoáng súc miệng.

"Trên tay có vết thương sẽ ảnh hưởng đến khả năng dùng vũ khí, tốt nhất nên dùng thuật chữa trị xử lý." Tống Hàn Chương kéo tay Lâm Giác qua, những hạt màu bạc trắng trong không khí nhảy lên, cả hình đồ đằng trên cổ tay Tống Hàn Chương cũng tỏa ra một quầng sáng bàng bạc.

Chỉ một thoáng, vết thương đã biến mất vô tung.

"Cẩn thận đám nhện, chúng nó có thể trốn ở bất cứ góc nào, không được chủ quan." Tống Hàn Chương buông tay cậu ra, nhắc nhở.

"À… Ừm…" Lâm Giác có chút không yên lòng. Ngón giữa tay trái dường như vẫn còn chìm trong loại cảm giác ấm áp tê dại đầy kích thích, còn cả những nơi được hạt sáng từ thuật chữa trị chạm tới cũng truyền tới xúc cảm rất dễ chịu, tất cả khiến trái tim Lâm Giác như ngâm trong bồn nước ấm, thoải mái khôn tả.

Đó là một loại cảm giác khó nói nên lời… Một cảm giác rất kỳ diệu…

Hai người tiếp tục đi lên cầu thang, hành lang tầng hai cũng mờ tối, chỉ có những ngọn đèn khẩn cấp tản ra ánh sáng màu xanh biếc nhàn nhạt, toàn bộ thế giới như đang trầm mình trong bóng tối, tựa hồ sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.

Lâm Giác bước về phía trước một bước, dưới chân bỗng có một tiếng "bép" giòn tan. Cậu cúi đầu nhìn, là một con côn trùng vừa bị cậu giẫm chết, hơn nửa thân thể nó bị khóa trong mạng nhện trắng toát.

Đúng rồi, mạng nhện.

Lâm Giác định thần nhìn lại, lúc này cậu mới phát hiện khung cảnh tranh tối tranh sáng này tiềm ẩn bao nhiêu nguy hiểm.

Mạng nhện màu trắng bị màn đêm che giấu, chúng hiện diện khắp các góc tường, đám nhện mai phục trong các góc đó, lặng thinh chờ đợi.

"Nhiều mạng nhện thật." Lâm Giác nhẹ giọng nói.

Tống Hàn Chương không nói gì, tùy tiện đẩy cánh cửa một phòng học.

Cảnh tượng bên trong khiến Lâm Giác chấn động.

Tất cả bàn ghế trong phòng đều bị vùi lấp trong màu trắng mờ của tơ nhện, ngay cả cửa sổ và góc tường cũng đã bị mạng nhện chiếm lĩnh, biến nơi thành thành một địa ngục trắng. Một con nhện lớn từ trong bàn học theo dây tơ bò ra, tiến về phía một con ruồi đã bị mạng nhện bẫy được.

Tống Hàn Chương đi vào phòng học, hai đao chém chết con nhện, sau đó dùng đao đẩy tơ nhện trên cửa sổ ra, lớp tơ dày như cả lát bánh mì vậy.

Từ chỗ này có thể thấy đài phun nước giữa quảng trường. Nơi đó đã hoàn toàn khác biệt so với mấy phút trước.

Lấy đài phun nước làm tâm, khắp quảng trường đã bị phủ lên một cái mạng nhện khổng lồ! Mỗi một tòa nhà xung quanh đều là một đầu dây, các sợi tơ từ đó tụ lại trung tâm, tuy rằng vẫn chưa có các sợi tơ chăng ngang giữa các tơ khung đó, nhưng cũng đã có thể nhìn ra ở đây sắp xuất hiện một tấm lưới lớn đến mức nào.

Từ đài phun nước khô khốc đang có rất nhiều nhện cả lớn cả nhỏ bò ra, cái mạng nhện khổng lồ này chính là do chúng cùng nhau dựng nên. Không chỉ vậy, rất nhiều những con nhện khác cũng đang từ trên tường các tòa nhà bò xuống, tỉ mỉ kết từng sợi tơ cho nó.

Khu vực này đang dần trở thành một cái ổ nhện đúng nghĩa!

Đã có những con kiến lục tục kéo đến đây, tất cả đều bị dính trên mạng nhện, sau đó bị bọn nhện quấn thành cái kén.

"Chặn được rồi! Đám nhện có thể ngăn được lũ kiến." Lâm Giác mừng  rỡ.

Tống Hàn Chương lắc đầu: "Chỉ tạm thời thôi. Muốn thắng được đàn kiến chỉ có cách là chạy trốn nhanh hơn nó, ngoài ra bất kỳ cách nào cũng sẽ đều thua bởi số lượng."

"… Vậy có thể chặn bao lâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!