(Khung cảnh không chuẩn lắm nhưng chúng ta hãy tưởng tượng đây là bóng lưng anh Chương trong nắng mà em Giác đã nhìn thấy)
Lục Nhận đã ăn sáng xong, thế nhưng chẳng biết vì sao vẫn cứ ngồi bất động.
Lâm Giác khó khăn đem đũa mì xào cuối cùng nuốt xuống, sau đó lễ phép nói: "Tôi phải đi đây."
"Tôi cứ nghĩ cậu muốn hỏi tôi một chuyện cơ, xem ra tôi nhầm rồi." Lục Nhận trông có chút tiếc nuối nói.
Quả thực cậu có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Lục Nhận. Tỷ như hắn và Tống Hàn Chương rốt cuộc có quan hệ như thế nào, cái cảm giác hai người như địch thủ đề phòng lẫn nhau rồi lại đột nhiên tin tưởng nhau này khiến Lâm Giác cứ thấy mình bị ném sang một bên. Hay Lục Nhận nói cái chuyện bị đói bị nhốt gì đó rốt cuộc là sao. Cậu còn muốn hỏi Lục Nhận có tính toán gì tiếp theo chưa, có thể cùng họ hành động hay không…
Thế nhưng cậu vẫn kiềm chế lòng hiếu kì của mình. Cậu luôn cảm thấy tò mò đi tìm hiểu chuyện riêng của người khác là rất vô lễ, nhất lại là chuyện về Tống Hàn Chương…
Huống hồ có hỏi thì Lục Nhận chắc gì đã nói thật. Cậu thà tự đi hỏi học trưởng còn hơn.
"Tôi chẳng muốn hỏi gì cả." Lâm Giác thu dọn khay bát mang đi.
Lục Nhận cũng thản nhiên theo sau, trên mặt mang nụ cười khó hiểu: "Cậu hình như rất tin tưởng cậu ta nhỉ?"
"Không liên quan đến anh!" Lâm Giác cứng rắn lạnh lùng nói.
"Giận à? Có cái gì cũng viết cả lên mặt rồi… Thú vị thật, chẳng trách cậu ta lại giữ cậu đến cuối cùng."
Lâm Giác hít sâu một hơi, cố gắng ngậm miệng, động chân muốn đi về phía trước.
"Cậu đang muốn cứu vớt cậu ta sao?"
Lời Lục Nhận khiến Lâm Giác một lần nữa dừng bước…
"Cậu đang nghĩ, làm thế nào để cả hai người đều sống sót thoát khỏi trò chơi này phải không?"
Lâm Giác xoay người…
"Thế nhưng, nếu đến cuối cùng chỉ có một người có thể còn sống thoát ra, người đó chắc chắn không phải là cậu. Cậu ta trông thế nhưng trời sinh…"
Lâm Giác vung lên một quyền, bị Lục Nhận dễ dàng đỡ được. Hắc có vẻ vô cùng vừa ý cười: "Giận thật? Chỉ có giao tình một đêm mà đủ để cậu bán mạng cho cậu ta sao?"
Cái dáng tươi cười sung sướng quá mức này… khiến người ta trên lưng phát lạnh.
"Câm miệng!" Con ngươi Lâm Giác co rút nhanh, đè nén thanh âm gầm nhẹ "Anh có tư cách gì nói anh ấy, người như anh…"
Thi thể không đầu ở phố buôn bán, đường đao dính đầy máu tanh, Triệu Lượng Thịnh bị một đao chặt đầu trong trò chơi bốc bài… Những hình ảnh giống như nguyền rủa không ngừng ám ảnh đầu óc cậu, khiến cậu không thể nào quên được kẻ trước mắt này là một tên tàn nhẫn dị đoan giết người không chớp mắt như thế nào.
Lục Nhận trừng mắt nhìn, buông tay lười biếng đi đến cửa hông căn tin: "Con thỏ nóng nảy sẽ cắn người, hóa ra đúng thật. Đi trước đây, hẹn gặp lại!"
Sinh viên đang ăn sáng xung quanh bị cuộc tranh chấp của hai người gây chú ý, vốn đang chờ xem đánh nhau bây giờ lại thấy tan hội mất rồi, đành thất vọng tản ra.
Lâm Giác đứng tại chỗ một lúc mới rời khỏi nhà ăn.
Ra khỏi căn tin, Lâm Giác đi về phía ký túc xá, từ xa đã nhìn thấy Tống Hàn Chương đứng ở dưới tán cây cao to trong sân, bàn tay vuốt nhẹ thân cây thô ráp, hai mày nhíu chặt.
"Học trưởng?" Lâm Giác tiến về phía trước. Học trưởng không về phòng lại đứng đây làm gì?
Tống Hàn Chương trông như bị giật mình, bàn tay đang vuốt thân cây rụt lại.
"Ăn xong rồi hả?"
"Ừm."
"Cậu về thu dọn phòng ngủ chút đi, chúng ta đến nhà khách của trường." Tống Hàn Chương xoa xoa huyệt thái dương, có vẻ mệt mỏi nói "Cũng chỉ cách chỗ này mấy bước thôi. Tôi có thể hỏi mượn thẻ của giáo sư, tiền thuê không đắt, lại tương đối yên tĩnh, không ai quấy rầy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!