"Các cậu…"
Cao Nghệ Phỉ vội vã từ trên tầng chạy xuống, theo sau là Lưu Sam.
"Cả sảnh dưới toàn là tang thi thôi, làm sao bây giờ? Chúng ta bị bao vây rồi, chúng ta không thoát được!" Cao Nghệ Phỉ nói nhanh như máy, nửa khuôn mặt cô bị máu của người đã chết trong trò chơi quỷ bài Triệu Lượng Thịnh nhuộm đỏ, thoạt nhìn rất chật vật "Chúng nó đến!"
Lâm Giác nhìn lại, hai tang thi đang lung lay lắc lư chen lên cầu thang, thân thể hư thối nghiêm trọng trông càng kinh khủng hơn bọn tang thi lúc đầu. Lâm Giác theo bản năng một gậy quét hai tang thi xuống, mà Lưu Sam phía trên như bị cái gì dọa sợ, hét lên một tiếng bỏ chạy, Cao Nghệ Phỉ sửng sốt, cũng đuổi theo.
Bốn người ở trong tòa nhà mờ tối tìm lối ra, cuối cùng vẫn là Tống Hàn Chương đề nghị đi qua cầu thông sang tòa nhà khoa ngoại ngữ, cũng chính là chỗ được đánh dấu 9 cơ mà Lâm Giác đến lúc trước.
Phá được cửa kính chặn cầu, tòa nhà đối diện yên tĩnh, chìm trong bóng tối, dường như không có bóng người.
Gió thổi trên cầu rất mạnh, y như những lưỡi dao sắc bén quất vào mặt Lâm Giác, cậu quay đầu lại nhìn thoáng ba người, Tống Hàn Chương bọc hậu, Cao Nghệ Phỉ và Lưu Sam ở giữa. Cậu hơi yên lòng một chút, dù hai người này có gì khác thường cũng không cần quan tâm, để đảm bảo an toàn, chờ ra khỏi vòng vây của tang thi rồi bọn họ sẽ tách ra hành động.
Phía sau bỗng truyền đến âm thanh đánh đập nặng nề, sau đó là tiếng cái gì ngã xuống.
Lâm Giác kinh ngạc quay đầu lại, Tống Hàn Chương đã ngã trên mặt đất, Lưu Sam giơ cái xẻng sắt mà lúc đầu Chu Ngọc Tú từng dùng, vẻ mặt trắng bệch đứng ở đó.
"Cậu làm gì thế?"
Bị Lâm Giác quát khiến Lưu Sam giật mình sực tỉnh, hắn há miệng run rẩy, từ trong túi móc ra một cây dao nhỏ, đặt trên cổ Tống Hàn Chương đã hôn mê.
"Những lời này hẳn là phải hỏi cậu mới đúng. Lâm Giác, cậu bị lừa rồi, Tống Hàn Chương chính là Judas!" Cao Nghệ Phỉ sắc mặt tái nhợt lại kiên định nhìn thẳng ánh mắt của Lâm Giác.
"Không thể nào!" Lâm Giác lập tức cắt lời cô, đề phòng phản bác "Chuyện ai là Judas này căn bản không có cách nào chứng minh được, trái lại tôi đã sớm thấy các người khả nghi. Lưu Sam rõ ràng bắt được con A cơ đơn giản nhất mà lại đến muộn như thế, xẻng của Chu Ngọc Tú sao lại nằm trong tay hắn, mà cô ta thì lấy được ở đâu một con dao con…"
"Cậu đã gặp Chu Ngọc Tú?"
Lâm Giác cảm thấy mình nói lỡ, nhất thời trầm mặc.
"Vì sao cậu lừa tôi nói cậu không gặp cô ấy? Các cậu gặp cô ấy đúng hay không? Các cậu đều biết đúng không? Các cậu… giết cô ấy?" Cao Nghệ Phỉ lùi lại một bước, che miêng không dám tin nhìn Lâm Giác.
Cô rốt cục thấp giọng khóc lên: "Là lỗi của tôi, đều tại tôi, tôi đáng ra không nên nói với cô ấy chuyện vắc xin…"
Lâm Giác quay mặt đi, thấp giọng nói: "Cái này tôi có thể giải thích, thả Tống Hàn Chương ra trước."
"Không! Hắn là Judas, chúng ta phải giết hắn!" Trong mắt Cao Nghệ Phỉ hiện lên sự ngoan độc chưa từng có "Tất cả là lỗi của hắn, cậu tỉnh lại đi, cậu cho là vì sao hắn lại vẫn muốn dẫn theo cậu? Hắn đang lừa gạt cậu đấy! Cậu dám nói hắn chưa từng xúi giục cậu làm cái gì trái với lòng mình sao? Cái chết của Chu Ngọc Tú và hắn không có liên quan gì sao?
Lúc chơi trò chơi quỷ bài kia, ánh mắt hắn nhìn tôi lúc hai người ra một góc nói chuyện… Thật đáng sợ, rất đáng sợ, hắn thật sự muốn giết tôi!"
"Tôi không tin." Lâm Giác hít một hơi thật sâu, gằn từng chữ nói "Tôi không tin lời cô. So với Tống Hàn Chương, tôi còn nghi ngờ các người nhiều hơn."
"Tôi có thể chứng minh." Cao Nghệ Phỉ run rẩy môi nói.
Lâm Giác từ trên nhìn xuống cô ta, Cao Nghệ Phỉ tay run rẩy cởi ba lô phía sau xuống, lấy ra một quả trứng màu nguyên vẹn đặt trước mặt cậu.
Cẩn thận, chúng đang mạnh lên.
"Judas là người thứ mười bốn thừa ra, hắn chắc chắn không có trứng màu, tôi có." Ánh mắt Cao Nghệ Phỉ sáng quắc nhìn Lâm Giác, hỏi "Cậu từng thấy trứng màu của Tống Hàn Chương chưa?"
Cậu chưa từng.
"…Các người cũng chưa từng thấy trứng màu của tôi, thứ đồ như thế này người ta không mang bên người cũng là bình thường." Hồi lâu Lâm Giác mới tìm về thanh âm của mình, khô cằn giải thích thay Tống Hàn Chương "Huống hồ, trứng màu của Lưu Sam thì sao?"
"Cao Nghệ Phỉ, cậu còn dài dòng với hắn làm gì?" Dao nhỏ của Lưu Sam dường như đã rạch ra trên cổ Tống Hàn Chương một vết máu, hắn bỏ lại Tống Hàn Chương đứng lên, vẻ mặt dữ tợn quát "Tao chẳng có liên quan gì đến Judas, tao chỉ cần vắc xin!"
"Cậu…" Lâm Giác nhìn sắc mặt trắng bệch và ánh mắt hoảng hốt của hắn, không khỏi nhớ tới Chu Ngọc Tú trước đây.
Hóa ra Lưu Sam cũng bị lây bệnh rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!