— Thật nhanh!
Quái vật mắt đỏ ngầu phủ phục trên trần nhà nhào tới cậu bằng tốc độ kinh người.
Trong khoảnh khắc, trong đầu Lâm Giác thậm chí không có bất kì một phản ứng nào, trống rỗng.
Sẽ chết, cậu sẽ chết.
Lý trí hầu như đã nhận mệnh, thế nhưng thân thể lại phản xạ trước, gậy gỗ trong tay thúc lên thật cao, cố sức đâm vào thân thể quái vật. Tiếng kêu thê lương quái dị vang lên, vài giọt máu đen rơi xuống mặt Lâm Giác, cậu hít sâu, dồn tất cả khí lực toàn thân lên tay, ghìm chặt quái vật trên tường.
Trong nháy mắt đó, tuyệt vọng và sợ hãi đều bị ném ra sau, chấp niệm muốn sống tiếp hằn sâu trong đầu cậu, thúc ép cậu mạnh tay đánh một trận.
Gậy gỗ găm quái vật trên tường, đầu đinh sắt đâm thật sâu vào trong thân thể quái vật, nhưng vẫn thiếu, còn chưa đủ, quái vật dùng sức giãy giụa, bàn tay biến dạng nắm lấy gậy mạnh mẽ lay động, mạnh đến mức gần như hất văng Lâm Giác.
Không thể tiếp tục giằng co như thế nữa, không sớm thì muộn cậu sẽ kiệt sức.
Lâm Giác buông gậy gỗ cắm trên người quái vật, ngay tại chỗ lăn một vòng, trở tay nhặt lên một chiếc ghế bên cạnh nện lên người nó.
Quái vật bị đập bất ngờ không kịp đề phòng, ra sức bật người nhảy dựng lên, lại bị ấn mạnh gậy gỗ vẫn xuyên qua một nửa người, bị ghim chặt vào bàn không thể động đậy.
Lâm Giác mang theo cái ghế, từng bước đi về phía nó.
Máu đen từ trán rơi xuống, tanh hôi lạnh lẽo, trong mắt Lâm Giác ánh lên tàn nhẫn và sát ý đáng sợ.
Quái vật giãy giụa, gào rít giận dữ, chấn động khiến cái bàn rung lên rầm rầm, gậy gỗ cắm trong người nó tưởng như bị bẻ gãy!
Lâm Giác mặt không đổi sắc giơ lên cái bàn, cố sức đập xuống ——
Một nhát, hai nhát, ba nhát giáng xuống…
Cho đến khi quái vật cũng không phát ra được âm thanh nào nữa, cho đến khi cảm giác khi đánh xuống đã từ đầu khớp xương biến thành một bãi thịt vụn, Lâm Giác mới buông cái bàn, đưa tay lau máu trên mặt.
Mùi hôi thối dậy lên khiến người ta buồn nôn, Lâm Giác nhìn quái vật đã hoàn toàn thay đổi, yên lặng rút gậy gỗ ra.
Tay đang run rẩy, cảm giác kiệt lực từ đầu ngón tay lan đến lòng bàn chân, cậu tựa vào tường chậm rãi ngồi xuống.
Cậu biết hẳn là nên rời đi, âm thanh nơi này có lẽ sẽ lôi kéo thêm nhiều quái vật đến, thế nhưng thân thể lại không nghe theo mình nữa.
Tiếng dộng cửa phòng học vang lên, nổ ầm một tiếng.
Trái tim Lâm Giác nhói lên một cái khiến cậu muốn nghẹt thở. Tiếng tông cửa đó giống như âm thanh của tử thần.
Lâm Giác nhìn thấy một cánh cửa khác có thể đào thoát, nhưng quá xa, không kịp.
Tiếng đập cửa thứ hai truyền đến, Lâm Giác nhìn về phía cửa sổ, cánh nào cũng đóng chặt, nếu muốn phá mở ra thì cũng không kịp.
Tiếng đập cửa thứ ba kèm theo âm thanh gỗ vỡ vụn, Lâm Giác đã nhìn thấy quái vật đi vào. Mỗi một tấc trên người nó đều là da thịt hư thối và kinh mạch nhô ra, vặn vẹo biến dị đến cực điểm, diện mạo kinh khủng.
Cậu ngừng thở, nắm chặt phiến gỗ vụn trên tay. Đây là mảnh gỗ vừa vỡ ra từ một cái bàn.
Quái vật treo trên tường, một đôi tai thẳng đứng không ngừng lay động, trong đôi mắt đỏ lồi lên không có tiêu cự gì, chậm chạp không hướng ngay về phía cậu.
Quả nhiên… chỉ có thính giác thôi.
Dưỡng khí tích trữ trong phổi đã cạn hết, thế nhưng quái vật kia lại chậm chạp không định rời đi.
Lâm Giác liếc một cái tìm phương hướng có thể chạy trốn, thế nhưng cửa ra lẫn cửa sổ đều quá xa, căn bản là không kịp, nơi có khả năng trốn đi được nhất lại là cánh cửa bị quái vật đập vỡ kia.
Quái vật bám ở chỗ trống, đôi con ngươi đảo tới đảo lui, cuối cùng chần chờ, đối diện ánh mắt của Lâm Giác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!