"RẦM—-!"
Tiếng va chạm khủng khiếp truyền đến, làm chấn động cả nửa tầng trệt.
"Cạch" một tiếng, mấy chiếc bàn sắt chồng lên nhau để chặn cửa cầu thang bị di chuyển một chút, cánh cửa gỗ khép kín hé ra một đường, một bàn tay gầy trơ xương, gân xanh nổi đầy, móng đen sì vừa dài vừa sắc nhọn thò vào trong khe cửa.
"Quả nhiên tiến hóa rồi, sức mạnh của bọn chúng có vẻ tăng lên không ít." Tống Hàn Chương đứng ở cửa nhìn, hơi híp mắt lại.
Lâm Giác nắm cây côn gỗ đầu khảm đinh sắt trên vai, sẵn sàng nghênh đón kẻ địch.
Móng tay tang thi cào lên cửa gỗ, cố sức phá cửa, cửa gỗ ngăn giữa căn phòng và cầu thang loảng xoảng rung động, răng rắc một tiếng, ván cửa bị phá ra một cái khe.
Hai người đều biến sắc.
Nửa người tang thi đã nhăm nhe thò vào, cánh tay thò vào trước, móng tay dữ tợn quơ quào trên không trung như muốn tóm lấy người sống xả giận.
Cái đầu tang thi cũng chen lấn tiến đến, răng nanh hung tợn phá khoang miệng chui ra dính đầy máu đen, con ngươi đục ngầu đã biến thành màu vàng, xương gò má nổi lên dưới làn da khô nứt, khắp mặt là gân mạch. Tang thi tru lên, giãy giụa đẩy cửa gỗ định chui vào.
Phía một cầu thang khác cũng bắt đầu vang lên tiếng đập thình thịch, nếu không phải hai người đã cẩn thận dùng bàn chặn cửa, e là hiện tại hướng đó đã thất thủ rồi.
"May mà chúng ta còn có một con đường, nếu không giờ chỉ có nước chờ chết." Lâm Giác lòng còn sợ hãi nói, không chớp mắt nhìn chằm chằm con tang thi sắp chui vào.
"Bọn tang thi đánh tới không ít đâu, chờ con này phá được cửa cậu thử trình độ của nó một chút rồi lập tức rút về văn phòng, chúng ta đi khỏi đây ngay." Tống Hàn Chương nhìn đồng hồ, 23:57, cũng không khác so với kế hoạch ban đầu là mấy "Đi khỏi đây xong chúng ta sẽ đến quảng trường phía nam, xem tình hình thế nào rồi quyết định hướng đi tiếp theo."
"Hiểu." Lâm Giác vừa dứt lời, con tang thi ở cửa đã phá ra được một lỗ hổng đủ để chui vào.
Nếu như không có chồng bàn ghế cồng kềnh ngăn chặn, chắc chắn lúc này tang thi đã nhào vào hai người cào cấu, chiếc bàn khiến con tang thi không tiến lên được, nó phí công vươn tay muốn chộp hai người. Lâm Giác nắm chặt gậy gỗ trong tay, nhắm đinh sắt ngay sọ não tang thi, mạnh mẽ lao gậy đến.
Đinh sắt chuẩn xác đâm vào giữa hốc mắt tang thi, nó không hề cảm nhận được gì vẫn giãy giụa đi tiếp. Lâm Giác bỗng tưởng tượng hai mắt của mình cũng bị đau một chút, nhưng vẫn không chút do dự ấn gậy gỗ sâu thêm một đường. Con mắt bị đinh đâm xuyên của tang thi văng lên trên, đồng thời đại não tang thi cũng hoàn toàn bị phá hủy.
Lâm Giác gần như treo con tang thi đó lên khỏi mặt đất, đến khi rút gậy gỗ ra con mắt bị đâm nát bấy kia còn dính lại trên đó khiến cậu không khỏi thấy nôn nao cả người.
Con tang thi đầu tiên vừa ngã xuống, một con khác đã gạt ra đống bàn chằng chịt, khó khăn tiến về phía trước. Tống Hàn Chương nhặt một chiếc ghế nằm lăn lóc ném vào tang thi, tiếng va chạm vang dội cả tầng lầu.
"ĐI—!"
Tống Hàn Chương ra lệnh một tiếng, hai người cấp tốc rút về văn phòng, đóng cửa gỗ lại, sau đó kéo bàn lớn chắn ngang cửa.
"Cậu xuống trước đi, cẩn thận." Tống Hàn Chương nói với Lâm Giác.
Lâm Giác gật đầu, buộc gậy gỗ sau người, ngồi xổm trên bệ cửa sổ, thận trọng bám vào giá đỡ thùng máy điều hòa, một tay kéo chiếc thang dây bện bằng băng rôn, dùng cả hai tay đu xuống.
Tiuy tầng bốn thư viện cao hơn tầng bốn của những căn nhà bình thường khác nhưng dây này cứ nửa mét lại được thắt một nút rất dễ bám, cậu chỉ cần hi vọng Tống Hàn Chương đã buộc nó thật chắc chắn mà thôi.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng đập phá, không lẽ tang thi bắt đầu phá cửa phòng làm việc rồi? Lâm Giác không khỏi sốt ruột, ngẩng đầu nhìn xem Tống Hàn Chương đã xuống chưa, kết quả lại thấy anh vẫn ngồi trên bệ cửa sổ, mặt hướng vào văn phòng. Mãi đến khi chân Lâm Giác đã hạ xuống mặt đất, Tống Hàn Chương mới cầm đầu dây leo xuống thật nhanh, tốc độ so với Lâm Giác chỉ hơn không kém.
"Anh cứ chần chừ dây dưa gì ở trên đó thế? Nhỡ mà tang thi vào được thì làm thế nào?"
Tống Hàn Chương thờ ơ trả lời: "Kỳ thật tốc độ tiến hóa của chúng cũng không nhanh như chúng ta tưởng, trong thời gian tôi xuống mà chúng nó cũng chưa phá được cửa."
"Tôi lo không phải chuyện ấy… Thôi bỏ đi, không phải anh bảo đến quảng trường phía nam sao? Tôi nghĩ còn không bằng đến trung tâm hoạt động học sinh đi." Lâm Giác quay mặt đi không muốn nhiều lời, ánh mắt hướng về tòa nhà hành chính phía nam thư viện.
Tòa nhà hành chính này nằm liền quảng trường phía nam, mà quanh quảng trường phía nam có bốn tòa nhà là khu giảng đường và tòa nhà thực nghiệm của khoa y học, khu giảng đường của khoa ngoại ngữ và tòa nhà của khoa nghệ thuật. Số lớp buổi tối thứ sáu ở khu vực này tuy không phải nhiều nhưng chắc chắn vẫn là có.
"Trung tâm hoạt động học sinh không được đâu. Lúc chúng ta chia ra, nhóm người kia rất có thể đã theo lời tôi trước đó chạy đi đâu cậu đoán được chứ. Bây giờ đã qua ba tiếng rồi, nếu việc tiến hóa của tang thi đúng là liên quan đến người sống xung quanh thì tang thi chỗ đó không thể không thay đổi. Có lẽ bây giờ bọn họ cũng như chúng ta đang tính chuyện rời đi rồi… nếu như bọn họ còn sống."
Lâm Giác cảm thấy lòng trầm xuống, còn có Judas nữa, sợ là tình hình nhóm người kia bây giờ còn tệ hơn bọn họ.
Một con tang thi lạc đàn gần tòa nhà hành chính chậm rãi đi về phía bọn họ. Không gian ở đây rất rộng, muốn tránh con tang thi kia không hề khó, Lâm Giác chẳng muốn động thủ, chuẩn bị vòng qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!