Chương 13: Biển lặng trước phong ba [thượng]

Tiếng bước chân của hai người vang vọng trong thư viện trống trải.

Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, Lâm Giác nhìn thấy vầng trăng đỏ thẫm, tà tà treo trên không trung, tản ra ánh sáng bất thường.

Góc ngoặt xuất hiện một con tang thi đói khát, nửa khuôn mặt bị bóng tối ngậm lấy, miệng phát ra tiếng rên rỉ của dã thú.

Lâm Giác không chút nghĩ ngợi hai tay nắm chặt ống sắt, dùng sức ghìm chặt tang thi vào tường. Tang thi giãy giụa muốn đứng lên, dữ tợn há to miệng, lộ ra răng nang vàng khè to tướng, cố gắng vươn cổ về phía trước, tựa hồ muốn cách không cắn đứt cổ Lâm Giác.

Mùi hư thối từ khoang miệng nó tỏa ra kích thích cơn giận của Lâm Giác, cậu nhấc chân đạp lên bụng nó, tang thi không hề hay biết vẫn tiếp tục cắn xé không khí, từ trong cổ họng vọng ra âm thanh giống như tiếng kêu gào trước khi chết.

Cuối cùng Tống Hàn Chương đi tới bổ một dao lên huyệt thái dương của tang thi, cẩn thận tránh khỏi răng nanh của nó.

Tang thi ngã trên mặt đất, không hề nhúc nhích.

"Anh có cảm thấy tang thi ở đây so với mấy con chúng ta gặp ở ký túc xá khác nhau không?" Lâm Giác nhìn cái xác trên mặt đất, chần chừ hỏi.

Tống Hàn Chương đá tang thi, lại dùng dao găm cắt đứt gân cơ của nó, lúc này mới yên tâm bắt đầu nghiên cứu thi thể.

Cẩn thận quan sát từ đầu đến móng vuốt, Lâm Giác cọ ống sắt lên quần áo tang thi, lau sạch sẽ máu xong liền tựa vào tường chú ý động tĩnh bốn phía.

Một lúc lâu sau, Tống Hàn Chương ngồi xuống cạnh xác tang thi, chống cằm trầm tư.

"Anh nghĩ gì vậy?" Lâm Giác không nhịn được hỏi.

"Hiện giờ bắt đầu bỏ ra hai tiếng đồng hồ thanh lý sạch tang thi trong thư viện, sau đó đóng hết cửa sổ, chặn cầu thang và thang máy, mở tất cả camera trong thư viện lên, sửa một chút phòng quản lý camera theo dõi thành căn cứ phòng ngự, treo dây thừng từ tầng thượng thông đến cửa sổ phòng theo dõi, gặp tình huống khẩn cấp thì trốn bằng đường mái nhà.

Tôi đang nghĩ nếu làm như thế có thể duy trì được bao lâu."

Lâm Giác hơi suy tư: "Tôi nghĩ có thể qua được hừng đông."

"Có thể không… Nhưng càng như thế tôi lại càng thấy bất an." Tống Hàn Chương vừa nói vừa dùng dao găm gảy cổ tay tang thi "Cậu xem, bọn nó đã bắt đầu có móng tay nhọn rồi, quả nhiên tang thi đang tiến hóa. Tôi vẫn nghĩ như trước, nếu cứ cố thủ một chỗ mà có thể vượt qua, chẳng bằng từ đầu tìm căn phòng an toàn nào đó trốn đi."

Lâm Giác nhìn phần móng dài ra trên bàn tay gầy gò tái nhợt của tang thi kia, chưa đến một cm, đen kịt sắc nhọn, có cảm giác nếu bị cào phải sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.

"Lúc tôi đi tìm dì quản lý ký túc xá vẫn chưa có chuyện này, nếu không lúc dì đè tôi xuống đất tôi đã bị cào rách da rồi." Lâm Giác ngẫm nghĩ, nói "Răng nanh hình như cũng to hơn… Mấy con gặp lúc trước nanh không rõ cũng không dài như vậy."

Tống Hàn Chương gật gật đầu: "Cho nên nếu phải tiêu tốn vài giờ tiêu diệt hết tang thi trong này, chẳng thà chúng ta tiếp tục đánh du kích."

"Ừm, nói không chừng chúng ta vừa chuẩn bị xong xuôi, phong tỏa hành lang đóng kín cửa lớn thì tang thi đã tiến hóa đến mức có thể phá cửa rồi." Lâm Giác nhún vai.

Tống Hàn Chương giật mình, buông mắt nhìn thi thể tang thi, chậm rãi nói: "Không sai, nói không chừng hành động của chúng ta cũng sẽ ảnh hưởng đến sự tiến hóa của tang thi. Nếu ta trốn trong nước, tang thi gần đó sẽ tiến hóa theo hướng có thể bơi lội; nếu ta trốn trong không gian kín, tang thi sẽ dần dần tăng cao sức lực, đập vỡ cửa lớn; ta leo lên chỗ cao, có lẽ tang thi cũng sẽ học được leo. Vốn dĩ từ "mạnh lên" không có khái niệm rõ ràng.

Nhưng nếu thật sự như vậy…"

"Thật sự như vậy thì chúng ta sẽ chết." Lâm Giác mặt không thay đổi nói.

Thật ngoài dự đoán, khi nói ra những lời này trong lòng cậu rất bình tĩnh. Không phải không kinh hoảng, chỉ là một cảm giác chết lặng.

Từ lúc bị ép buộc tham dự trò chơi này, cái chết vẫn luôn như cái bóng theo sau cậu. Tuy cậu cũng đã tránh được vài lần, nhưng có lẽ cuối cùng cũng sẽ đến lúc không thể tránh được mà chết đi. Thần kinh đã bị căng thẳng đến mê muội, sợ hãi cũng không còn khiến con người đứng ngồi không yên nữa.

"Chúng ta không biết tốc độ tiến hóa của chúng như thế nào, nhưng chắc chắn sẽ không quá nhanh, ít nhất trong mấy giờ tới sẽ không quá nguy hiểm." Tống Hàn Chương nhìn đồng hồ, 21:33 "Nhân lúc này nghỉ ngơi khôi phục thể lực đi, sau đây có lẽ chúng ta sẽ chẳng có thời gian nhẹ nhàng thế này đâu."

Lâm Giác thở dài: "Tôi biết rồi, trước phải đến quán ăn ở tầng ba tìm cái gì ăn đã, cứ không ăn gì thế này tôi sợ sẽ đói ngất xỉu đi mất."

Tống Hàn Chương "ừ" một tiếng: "Đi bên này đi, cầu thang bên này ít người dùng."

Dọc theo cầu thang vắng vẻ đi đến tầng ba, tang thi lại không nhiều như dự kiến, trong phòng tự học sáng đèn, nhưng cửa khép hờ, chỉ lộ ra một khe sáng in trên mặt đất.

"Vừa rồi ở tầng hai động tĩnh lớn như thế, lại thêm tang thi rất mẫn cảm với mùi máu tươi, tang thi ở tầng một và tầng ba chắc đều đã bị hấp dẫn đến tầng hai rồi." Tống Hàn Chương nhỏ giọng nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!