Cùng nhau xuống địa ngục đi!
Thiếu nữ tràn đầy oán hận và tuyệt vọng cuối cùng đã lựa chọn như vậy.
Tống Hàn Chương ở rất gần cô, khi Chu Ngọc Tú rút con dao gọt hoa quả trong người chém xuống mặt anh, anh chỉ có thể khó khăn tránh đi, hô hấp của Lâm Giác thiếu chút đã ngừng, không kịp nghĩ ngợi một tay đẩy Tống Hàn Chương ra, vung ống sắt đè Chu Ngọc Tú xuống đất, nâng tay một quyền đánh tới.
Một quyền kia không hề lưu tình, Chu Ngọc Tú thét lớn một tiếng, một bên mặt sưng lên, mà đáng sợ nhất là trong mắt cô cũng đột nhiên chảy xuống máu nhơ nhớp, khiến khuôn mặt đã bắt đầu biến dị trông càng kinh khủng hơn.
Chu Ngọc Tú cười vang thảm thiết, đột ngột nắm chặt cánh tay Lâm Giác há mồm cắn xuống, răng nanh mới dài ra dính đầy máu chính cô càng lúc càng gần trong ánh mắt kinh hoảng của cậu.
Cuối cùng may nhờ Tống Hàn Chương đúng lúc đứng lên, nhặt ống sắt của Lâm Giác một gậy đánh nghiêng Chu Ngọc Tú, kéo tay cậu chạy về hướng cầu thang.
"Sao lại chạy? Cô ta muốn giết chúng ta, lúc nãy suýt nữa đã giết anh rồi!" Lâm Giác không kịp suy nghĩ phẫn nộ gầm nhỏ.
"Tôi không muốn so đo với kẻ sắp chết, cô ta chẳng mấy chốc nữa sẽ biến thành tang thi, lỡ bị cô ta cắn sẽ càng gay go hơn, nói không chừng còn bị lây nhiễm." Tống Hàn Chương cúi đầu nói.
Lâm Giác nghĩ rằng đối phó một kẻ sắp biến thành tang thi suy yếu như thế không hề khó, nhưng cảm thấy tâm trạng Tống Hàn Chương suy sụp, rốt cuộc không nói gì.
Chỉ là khi ngoặt vào lối rẽ cầu thang quay đầu liếc nhìn, cậu thấy Chu Ngọc Tú nhặt lên dao gọt hoa quả, nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo hai người, trong ánh mắt chỉ còn sự điên cuồng mà tuyệt vọng, hoàn toàn không tìm ra bóng dáng thiếu nữ khiếp đảm ngượng ngùng khi mới gặp mặt nữa.
Bị phản bội, bị hiểu lầm không thể giải thích, bị người từng là "chiến hữu" đuổi giết không tha, tất cả đều khiến Lâm Giác cảm nhận được bóng đêm tàn khốc.
Đèn tiết kiệm năng lượng trong hành lang còn le lói sáng, hai người đã chạy được đến tầng hai, mà từ trên cầu thang nhìn xuống, phía trước không ít tang thi đang vật vờ ở sảnh cách đó không xa, nếu cố tình xông qua chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
"Ở đây." Tống Hàn Chương kéo Lâm Giác trốn sau biển quảng cáo buổi tọa đàm tuyên truyền nào đó dựng đứng ở chiếu nghỉ cầu thang. Tấm biển quảng cáo tuy không lớn nhưng vừa vặn có thể che khuất thân hình hai người.
Trên cầu thang vọng đến tiếng bước chân đứt quãng, Chu Ngọc Tú vịn lan can cầu thang một đường đuổi theo, miệng thì thào: "Giết mày, giết chúng mày", qua biển quảng cáo nơi hai người trốn rồi vẫn tiếp tục đi xuống.
"Phịch" – âm thanh té ngã vọng đến, Chu Ngọc Tú bước chân không vững va vào giá đồ trang trí sát tường tầng hai, toàn bộ đồ trang trí đều bị đụng rơi, âm thanh đó vang lên trong đêm đen tĩnh lặng không khác gì một tiếng nổ.
Tang thi rải rác tại tầng hai bắt đầu đi về phía cô, càng ngày càng gần, Chu Ngọc Tú ngã ngồi trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, dường như không đứng lên nổi.
Mắt thấy tang thi càng ngày càng gần, Chu Ngọc Tú tay phải nắm chặt cổ tay trái, một luồng ánh sáng trắng từ mặt đất dưới thân cô hiện lên, bao bọc cả người cô bên trong. Tang thi xung quanh lập tức mất mục tiêu, đứng tại chỗ ngơ ngác.
Tống Hàn Chương đứng dậy từ phía sau biển quảng cáo, nheo mắt quan sát hành động của cô.
"Tạm thời ẩn nấp khí tức sao? Đúng là năng lực tốt…" Tống Hàn Chương có chút thở dài "Đáng tiếc."
Chu Ngọc Tú cũng thấy được anh, khóe miệng nhếch lên nụ cười cổ quái, tay vung con dao làm động tác đâm thủng trong không khí, ánh mắt hàm chứa oán hận sâu đậm.
Ác ý trần trụi như kí sinh trùng bám trên làn da, bị tuyệt vọng ấp trứng, mấp máy, từng chút từng chút như tằm ăn lên thân.
Gió từ tầng hai thổi đến cầu thang, mang theo mùi tang thi hôi thối cùng mùi máu tươi như có như không. Cũng may nhờ thế mà tang thi ở tầng hai không ngửi được mùi hai người ở cuối gió.
Tang thi xung quanh lại tản ra, Chu Ngọc Tú gian nan bò dậy, máu mủ trên mặt cùng răng nanh giống như tang thi, giờ phút này cô đã chẳng còn gì giống người sống nữa.
Ánh sáng trắng bao quanh người cô còn chưa tan hết, tang thi vẫn không cảm nhận được sự tồn tại của cô, mặc cô lắc lư đi về phía hai người.
"Cô ấy từng nói không muốn biến thành thứ quái vật này đúng không?" Lâm Giác thì thào hỏi.
Tống Hàn Chương không nói gì.
Lâm Giác nhặt lon nước không biết ai để cạnh thùng rác lên, lon rỗng nhẹ đến không cảm nhận được, thế nhưng lại nặng đến khiến tay cậu run rẩy.
Hẹn gặp lại.
Lâm Giác không hề do dự vung tay, lon nước vẽ một đường cong trên không trung, ầm một tiếng nện xuống giá để đồ trang trí bên cạnh Chu Ngọc Tú.
Keng keng…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!