Dung nham cuồn cuộn, khắp nơi là khói đặc xám đen, trên đầu là bóng tối vô cùng vô tận.
Lục Nhận ngồi trên gác chuông quảng trường đồng hồ, chống cằm nhìn đường chân trời xa xôi đã bị nham tương nuốt chửng. Ngoại trừ một khoảng đất nhỏ xung quanh quảng trường đồng hồ vẫn còn đứng vững, những nơi khác đều biến thành địa ngục nóng cháy, bầu trời trên cao dường như cũng lung lay sắp sụp, mảnh vụn thiên thạch không ngừng rào rào trút xuống, rơi vào đại dương đỏ rực khiến dung nham gầm thét bắn tung.
Sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi mà lạ lùng với con cá vàng khổng lồ, Lục Nhận phát hiện mình lại về với thế giới sắp bị dung nham thiêu rụi, nhưng hỏng một chỗ là ở đây không có ảo cảnh không có quái vật, người chơi chết sạch chẳng còn ai, đến cả đài rút thưởng cũng đã biến mất.
À, ba người dẫn đội vẫn còn, nhưng họ chỉ như con rối đứt dây ngơ ngác ngồi dưới gác chuông, ngã rạp theo từng mảnh thế giới tan vỡ, cuối cùng tiêu biến thành vô số đốm lân tinh.
Cảm giác này giống như khi phá đảo trò chơi mà lại không thoát ra ngoài được, thực sự nhàm chán đến điên người.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới tới được bong bóng nhỏ có nhiều trò vui? – Lục Nhận khổ não suy nghĩ.
Ở nơi tận cùng của dòng chảy nham thạch đột nhiên xuất hiện một bóng người, Lục Nhận vốn đang lười nhác nháy mắt được lên dây cót, thẳng lưng nghiêm túc nhìn về phía xa. Bóng người kia bước đi không nhanh không chậm, ấy thế mà gần như chỉ chớp mắt đã xuyên qua biển dung nham nóng bỏng tiến đến nơi này.
Đúng, người đó "xuyên qua" nham thạch nóng chảy, nhẹ nhàng như giẫm trên đất bằng tới dưới gác chuông.
"Cẩn thận trên đầu." Lục Nhận chỉ chỉ bầu trời, một mảnh thiên thạch lớn đang rơi xuống, một khi nó chạm với mặt sân nhỏ bé này, khoảng đất còn nguyên vẹn cuối cùng cũng sẽ sụp đổ, chìm vào đáy biển cháy hừng hực, tan biến thành tro.
Người thanh niên trẻ tuổi mặc tây trang trang trọng bình tĩnh lấy từ túi áo ngực ra chiếc đồng hồ quả quýt. Anh ta nhẹ nhàng nhấn một cái, nắp đồng hồ bật ra, kim đồng hồ mảnh dài tích tắc từng nhịp.
Theo tiếng vang chậm rãi của đồng hồ, mảnh thiên thạch từ trên trời giáng xuống như bị bàn tay vô hình tóm chặt, nó không còn chịu ảnh hưởng của trọng lực nữa, im lặng ngừng lại giữa không trung.
Thật thú vị! – Lục Nhận hăng hái đánh giá chàng trai chẳng biết từ đâu đến này. Anh ta có một khuôn mặt tuấn mỹ khiến người thán phục, bị người khác nhìn chằm chằm cũng không có phản ứng khó chịu nào, chỉ ôn hòa trả cho hắn một nụ cười nhã nhặn.
Chàng trai hỏi hắn một câu rất kỳ quái: "Xin lỗi, xin hỏi cậu có từng gặp một con cá vàng rất đặc biệt không?".
Đây chính là "người giám sát" đến từ bong bóng lớn hơn trong đầu con cá vàng đó? Sau khi nó bỏ trốn, bong bóng nhỏ này một lần nữa được kết nối với bong bóng lớn hơn, vậy nên người này mới xuất hiện.
Lục Nhận cũng cười, hắn biết cơ hội đã tới.
Một chuyến du lịch hoàn toàn mới đang chờ hắn lên đường.
&&&
Những ngày tiếp theo trôi qua như giấc mộng, hôm trước Lâm Giác vừa kêu than mình còn chưa làm xong bài vở, hôm sau đã bị Tống Hàn Chương dẫn về phòng trọ của anh ở ngoại ô thành phố, ôm sách tiếng Anh cắm đầu cắm cổ ôn thi TOEFL, hôm sau nữa thì Tống Hàn Chương mang về một bộ hồ sơ lý lịch đầy đủ thông tin cá nhân, cậu nhìn thẻ căn cước công dân có ngày sinh lùi đi mười năm của mình mà cơ mặt co giật.
Lâm Giác y như đám nhóc choai choai chuẩn bị thi đại học, đau khổ bổ túc tiếng Anh cấp tốc một tháng, trong thời gian đó ngoại trừ một lần duy nhất về nhà ôm bố mẹ khóc gào thì chỉ còn học, học và học, chuyện này đối với một người đã từng hưởng thụ cuộc sống sinh viên quả thực là sống không bằng chết. Đáng ghét hơn nữa là Tống Hàn Chương bên cạnh thoạt trông còn vô cùng ung dung, thỉnh thoảng khi Lâm Giác cầm sách đi hỏi anh bài tập còn thấy anh đang ngồi trong phòng nhàn nhã… chơi game nữa.
Đúng, chơi
-game! Lần đầu nhìn thấy Lâm Giác bị dọa ngây người, tuy Tống Hàn Chương giải thích là anh đang làm việc, giúp thử nghiệm game này nọ, thế nhưng cậu vẫn thấy rất khả nghi, nhất là Tống Hàn Chương còn không chịu cho cậu biết tên trò chơi anh chơi thử.
Lâm Giác chẳng thể làm gì khác hơn là tiếp tục vùi đầu học hành cực khổ, ngay trước khi cậu thấy mình ngột ngạt đến sắp nổ rồi thì Tống Hàn Chương rốt cục cũng chịu dắt người ra ngoài hít thở không khí.
Lâm Giác sướng rơn cả người, quơ ngay tấm thẻ mới lĩnh từ tay bố mẹ – tiền tiêu vặt mười năm và học phí tương lai cần tới, hưng phấn đòi dẫn Tống Hàn Chương đi xem phim.
Ngày hôm đó nắng vàng rực rỡ, hai người sóng vai thả bước dưới bóng cây, vừa thảo luận mười năm nay kỹ xảo điện ảnh và phong cách làm phim đã thay đổi như thế nào vừa đi tới trạm chờ xe buýt.
"Kỳ thực bây giờ ngẫm lại thấy đột nhiên đến năm 2022 cũng không tệ, ít nhất chất lượng kỹ xảo điện ảnh với công nghệ thực tế ảo phát triển quá được… Mà này, nếu chúng ta giành chiến thắng lúc vẫn là đội 2012 thì lúc quay về sẽ là năm 2012 hay 2022 nhỉ?" Lâm Giác hỏi Tống Hàn Chương.
"Không chắc được, nếu chúng ta trở lại năm 2012 thì sẽ tạo ra một thế giới song song, chúng ta kết thúc trò chơi này, người năm 2022 sẽ không tham gia trò chơi nữa; mà cũng có thể chúng ta sẽ đến năm 2022, vào đúng lúc mấy người đội Trương Tư Gia biến mất. Tuy ba đội đều bị "múc" ra từ một dòng sông thời gian, thế nhưng con sông này chỉ có thể chảy xuôi không thể chảy ngược, chúng ta tuy nhảy ra ngoài trong thời gian ngắn, thế nhưng cuối cùng vẫn bị thả lại ở hạ du, không thể nào trở về đúng thời gian của mình nữa." Tống Hàn Chương nói, bình tĩnh nhìn đường chân trời phía xa.
Ở nơi đó, một con cá vàng rất lớn đang chậm chạp bơi ngang bầu trời. Theo quy luật của thế giới dung hợp chuỗi số liệu khổng lồ, cảnh tượng cô quạnh mà kỳ vĩ này chỉ có một mình anh tận hưởng.
Tống Hàn Chương trước kia luôn chìm đắm trong lòng hiếu kỳ với những góc khuất bí ẩn, tham vọng khám phá của anh không có điểm dừng, dù cho sự tò mò đó có dẫn anh về phía vực sâu một đi không trở lại, anh nhất định cũng không quay đầu.
Kẻ không có ràng buộc linh hồn luôn dễ dàng bị mê hoặc như thế, liều lĩnh bước lên con đường nguy hiểm nhất.
Nhưng…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!