Trên hành lang, đèn tiết kiệm năng lượng chớp tắt, răng rắc một tiếng giòn vang. Như bị một thứ gì đó đánh nhẹ lên trái tim, Lâm Giác giật mình tỉnh táo lại.
Vừa rồi … hình như cậu đang định về phòng ngủ? Lâm Giác nhớ lại vài phút trước, nhưng lại phát hiện cậu chỉ nhớ được vài chi tiết mơ hồ, giống như có người nào đó vừa đánh cho cậu choáng đi, sau đó cậu đột nhiên tỉnh lại trên hành lang tăm tối.
Cậu hẳn là đã bỏ tiết học tự chọn buổi tối, trộm trốn về phòng. Khu ký túc xá hoàn toàn im lặng, hàng hiên cả bốn phòng lặng thinh, trong hai phòng trước mắt lại không có một chút ánh đèn nào. Chẳng lẽ toàn bộ người ở tầng trệt đều đã ra ngoài cả rồi?
Cậu vừa định đi về phía trước, di động trong túi bỗng rung lên, xúc cảm tê dại từ đùi truyền dọc tủy sống, mang theo một loại sợ hãi khiến người không rét mà run, cảm giác như thứ ngủ đông trong túi tiền của cậu không phải di động mà là một con rắn độc lạnh lẽo.
Trong lòng Lâm Giác chợt giật mình, di động của cậu rõ ràng đang trong phòng ngủ nạp điện mà.
Thế hiện giờ … thứ đang rung trong túi quần rốt cục là cái gì?
Từng cơn gió lạnh lẽo theo một đầu khác của hành lang thổi tới, mang đến khí tức bất thường, cậu cố gắng bình tĩnh lấy di động ra, màn hình hiển thị "Dãy số không biết", di động vẫn không ngừng rung, cậu vô thức nhấn nút nghe máy.
"Buổi tối tốt lành!"
- Đầu kia điện thoại truyền đến một thanh âm thoải mái.
Rất quen thuộc. Lâm Giác nhớ giữa trưa hôm nay lúc đến căn tin ăn cơm có nhìn thấy một cô gái của đoàn trường đang phát trứng màu, cậu còn được cô tặng một quả, giọng nói ngọt ngào dinh dính như con sên bò trong góc tối của cô đang thông qua điện thoại rót vào tai cậu, tạo một cảm giác quỷ dị lạ thường.
Thanh âm phía bên kia điện thoại tiếp tục: "Anh đã nhận được vé vào cửa, hoan nghênh đi vào Bãi săn ác quỷ, lần này chủ đề trò chơi là tang thi. Nếu tôi là anh, bây giờ tôi sẽ đến quảng trường đồng hồ, ở đó có phát vài thứ hữu dụng, tin là anh sẽ thích, chúc anh chơi vui vẻ".
Cô ta ngắt máy, Lâm Giác mờ mịt nghe từng tiếng tút tút vang ra từ điện thoại, nhất thời không hiểu đang có chuyện gì.
Chung quanh là một sự tĩnh mịch khác thường, giống như tất cả âm thanh đều bị tắt đi, hành lang mờ tối, chỉ có bóng một mình cậu lẻ loi.
Đứng giữa không gian yên tĩnh chưa từng có, xúc cảm tối tăm lạnh lẽo lan dần từ lòng bàn chân, trái tim cậu đập loạn.
Không đúng, nơi này không bình thường!
Bất kể là thông tin từ cuộc điện thoại lúc nãy hay hoàn cảnh hiện tại, trực giác trong đầu cậu kêu gào phải lập tức rời khỏi đây.
Lâm Giác bước từng bước cứng ngắc hướng về phòng của mình, định quay lại phòng ngủ bật đèn lên, có lẽ cậu sẽ phát hiện đây chỉ là một trò đùa dai, còn cậu như một cô bé đang sợ hãi, ngốc nghếch bị lừa.
Không đợi cậu dùng loại khinh thường cười nhạo này huyễn hoặc thần kinh đang căng thẳng của mình, dưới tầng đột nhiên truyền đến một trận nổ. "Rầm" một tiếng, như là âm thanh thủy tinh bị đập vỡ, trong khung cảnh tĩnh lặng đen tối nơi này có vẻ vang dội chói tai khác thường.
Lâm Giác như từ trong mộng du đột nhiên bừng tỉnh, luống cuống tay chân tìm chìa khóa mở cửa lại phát hiện cậu đã để quên chìa khóa trong phòng. Lâm Giác bắt đầu gõ cửa, bạn cùng phòng Giang Vĩ của cậu giờ này chắc hẳn đang khóa cửa chơi game.
Tiếng đập cửa rầm rầm vang dội cả hành lang trống trải, Lâm Giác gõ cửa vài ba cái, gọi: "Giang Vĩ, mở cửa!"
Nếu là bình thường, lúc này trong phòng sẽ vọng ra âm thanh hùng hùng hổ hổ, sau đó là tiếng kéo ghế dựa, nhưng giờ…
"Ầm ầm ầm – "
Từ phía trong phòng ngủ lại dội ra tiếng gõ cửa, không, phải là tiếng phá cửa mới đúng, như là có người dùng sức lực toàn thân lao vào cửa sắt, làm cho cả cánh cửa ầm ầm lay động không ngừng.
Hành động cứ như muốn tự sát đó khiến Lâm Giác sợ tới mức phải lùi về sau một bước.
"Giang Vĩ, Giang Vĩ! Cậu không sao chứ?" – Lâm Giác run giọng hỏi, cậu nghe thấy giọng nói của chính mình khàn khàn kỳ cục.
Tiếng phá cửa bên trong tạm dừng vài giây, tiếng kêu gào của dã thú đứt quãng truyền đến, ầm ầm ầm, tiếng phá cửa lại tiếp tục, vang vọng cả hàng hiên, cánh cửa rung lên bần bật.
Không bình thường, chuyện này không bình thường chút nào!
Những chuyện kì lạ cứ nối tiếp nhau, Lâm Giác bức thiết muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác lại cảm thấy đáp án chắc chắn sẽ khiến cậu không thể chấp nhận được.
Chìa khóa, cậu cần chìa khóa.
Nghĩ đến đây cậu vội lao xuống lầu, quản lý ký túc xá ở tầng một có chìa khóa dự bị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!