Chương 34: Hắc Ám Sâm Lâm

Mặc trời ngả dần về phía tây, khu vực chật kín người này dần thưa người, đợt kiểm tra sơ bộ chấm dứt, chín học viện và võ phủ chấm dứt nhận người, rất nhiều người rời khỏi với vẻ thất vọng tràn trề còn những người ở lại ở chín hướng khác nhau bắt đầu tập trung dần về phía khu vực học viện Đế Tinh, học viện Hoàng Gia ở trung tâm.

Ngay lúc này, một bóng người áo trắng lưng mang trường kiếm đi tới chỗ đám người Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên đã từng gặp qua thanh niên này một lần, đây chính là vị kiếm khách có song Tinh Hồn đều là kiếm.

- Nhược Hoan, Đại Sơn lão sư bảo các ngươi qua đó kìa.

Dư Phi vừa đi về phía này vừa hô lớn với đám người Nhược Hoan.

- Ừ, lão sư có nói rõ hai người sẽ đi vào Hắc Ám Sâm Lâm trong số đám người chúng ta là ai không?

Nhược Hoan hỏi, dựa theo lời nói của Khương Chấn thì cả Khương Chấn và Mạc Thương đều có thể dẫn theo hai học viên cũ của mình đi vào.

- Ngươi đấy, người còn lại là ai thì lão sư không có nói.

Dư Phi đáp lại:

- Chúng ta qua đó thì biết ngay ấy mà.

- Ừ.

Nhược Hoan gật đầu, ngay sau đó thì bọn họ bắt đầu đi đến chỗ đám người đang tụ tập, số người có tư cách tham gia thử thách rèn luyện trong Hắc Ám Sâm Lâm của chín học viện và võ phủ lớn đã đạt đến hơn năm nghìn, nhân số cực kỳ kinh khủng, nhưng nếu nghĩ đến số người đến ghi danh vào mấy ngày trước thì cũng sẽ hiểu được tỷ lệ hiện tại đã là một trên một trăm rồi.

Chín học viện và võ phủ lớn của hoàng thành tập trung toàn bộ thiếu niên tinh anh của nước Sở.

- Muốn trở thành một cường giả thì tất nhiên là phải đối mặt trực tiếp với những mối nguy hiểm khác nhau, có thể xem như đây là khóa học đầu tiên của các ngươi, hãy cố gắng tận hưởng đi nào.

Lúc này, tại khu vực học viện Hoàng Gia có một người đang hô lớn răn dạy đám người trước mặt mình, sắc mặt của những thiếu niên đó đều tỏ vẻ nghiêm túc, bọn họ cũng hiểu rất rõ là không trải qua thí luyện xương máu thì không thể xem là một võ giả chân chính được.

- Vù vù!

Trên bầu trời cách đó không xa có cuồng phong gào thét, đám người liền phát hiện ra có hai con yêu thú đang bay đến chỗ này, lại trông thấy có bóng người đang đứng trên yêu thú, ánh mắt của rất nhiều người đều khựng lại.

- Đẹp quá, Mạc Khuynh Thành kìa, thế mà cô ấy lại đến đây.

Trong khu vực này, vốn dĩ những người dưới Nguyên Phủ cảnh không thể cưỡi yêu thú bay được, nhưng Mạc Khuynh Thành lại có thể làm thế, không có bất kỳ ai nghi ngờ chất vấn gì cô cả.

Khương Chấn và Âu Thần vừa thấy Mạc Khuynh Thành và Mạc Thương đi cùng nhau thì cảm thấy khá bất ngờ, nhưng sau đó lập tức nhìn về phía đám người bên dưới, mở miệng nói:

- Nếu như đã đến đông đủ rồi thì chúng ta lên đường luôn đi vậy, tất cả mọi người chạy bộ thật nhanh về phía trước, nhất định phải vào trong Hắc Ám Sâm Lâm trước khi mặt trời lặn.

- Tiểu sư đệ, hãy chăm sóc cho bản thân thật tốt đó.

Nhược Hoan quay sang cười dặn dò với Tần Vấn Thiên rộ đi lên trước để dẫn đầu đội hình, con chó tuyết háo sắc kia thì lại nằm luôn trong ngực cô không nhúc nhích.

- Tần sư đệ, ta sẽ chờ ngươi tại học viện.

Đại Sơn vỗ vỗ vai Tần Vấn Thiên, tất cả những người trong chín học viện và võ phủ tập trung thành từng nhóm lên đường, từng con yêu thú bay lên không trung, trên lưng chúng đều là các vị sư phụ dẫn đội, còn các học viên thì chạy bộ thật nhanh trên mặt đất, ngay sát bên dưới theo hướng bay của những sư phụ này.

Hắc Ám Sâm Lâm bao quanh phân nửa hoàng thành, tất nhiên là bọn họ không thể nào tiến thẳng về phía trước, đó chẳng khác nào đi thẳng vào khu vực hoàng cung cả.

Năm nghìn người, chín trận doanh khác nhau, số lượng tại trận doanh của học viện Đế Tinh là ít nhất chỉ có năm trăm người, học viện Hoàng Gia đến hơn tám trăm người.

Khi đám học viên dùng hết sức lực cắm đầu chạy, mặt đất bắt đầu rung chuyển giống như có hàng vạn con ngựa lao nhanh, những nơi mà bọn họ đi qua đều bốc lên từng cơn gió lốc, rất nhiều người đi đường đều dừng lại mỉm cười nhìn những thân ảnh tràn ngập sức sống và khao khát tiến về phía trước, những người trẻ tuổi này chính là trụ cột chống đỡ cả tương lai của nước Sở.

- Này.

Trong trận doanh của học viện Đế Tinh có một thiếu niên mập mạp trưng ra vẻ mặt tươi cười đến gần Tần Vấn Thiên, sau đó cất tiếng chào hỏi, tuy rằng tốc độ chạy của bọn họ rất nhanh, nhưng với những người đã bước vào võ đạo mà nói thì cũng không tốn sức gì nhiều, nên hoàn toàn có thể nói chuyện phiếm thoải mái.

- Ngươi tên là gì thế?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!