Chương 8: Người Lái Đò

Sáng sớm ngày mùng hai tháng ba,

Cửa nhà một ngư hộ bên bờ Khoan giang bị gõ ầm ầm từ tờ mờ sáng.

Ngư dân tên Dư Dư, mắt díp lại, mơ hồ ra mở cửa.

Mới tờ mờ sáng, ngoài cửa lại có một.... đại phu?

Chân trời còn chưa có một tia sáng, giờ này mà đã quấy nhiễu giấc ngủ của người khác, đúng là không biết điều.

Dư Dư khó chịu nói: "Tiểu đại phu, có việc gì?"

Trì Võng đứng dưới mái hiên hỏi: "Đã chuẩn bị thuyền xong chưa?"

Dư Dư nháy mắt một cái, giật cả mình, cơn buồn ngủ đã bị hơi ẩm lạnh lẽo miền sông nước xua tan.

Hắn vốn không phải chỉ là một ngư dân bình thường. Hắn là người lái đò, đưa người dọc ngang hai bờ nam bắc con sông.

Dư Dư cẩn thận trả lời: "Thuyền nào cơ? Ta chỉ là một ngư dân bình thường, sao mà chuẩn bị được thuyền?"

Trì Võng mỉm cười: " Thuyền về nhà ta"

"Xin hỏi quý ngài, nhà ở đâu?"

Trì Võng giơ tay lên, gõ nhẹ lên cửa ba lần: "Vô Chính Cốc."

Ám hiệu đúng hết, Dư Dư lập tức lùi ra sau cửa, cong người mời Trì Võng vào nhà.

Bên trong cũng chỉ giống như nhà của một người đánh cá sống một mình, gian nhà không lớn lại được quét dọn sạch sẽ.

Dư Dư châm đèn, dưới ánh sáng bập bùng đánh giá vị khách không mời mà đến này, đồng thời lại gần khách khí hỏi: "Vị tiểu huynh đệ này trông rất lạ mặt, không biết là vị nào trong Vô Chính Môn?"

Trì Võng khẽ mỉm cười đáp: "Ta cũng không đảm nhiệm chức vị gì, chỉ là đã ẩn cư nhiều năm, giờ xuất quan lại gặp chút vấn đề, muốn tìm người dò hỏi một chút thôi."

Dư Dư thấy người này tướng mạo đoan chính, tuy tuổi không lớn nhưng lại có một loại khí chất khiến người khác nhìn không thấu, vậy nên cũng không dám thất lễ: "Quý nhân đêm khuya đến đây, lại muốn sang sông sao? Để ta châm bếp mời ngài chén trà nóng?"

"Không cần phiền phức, bây giờ đi luôn đi. Có gì muốn nói thì nói trên thuyền cũng được."

Dư Dư không dám trì hoãn nữa, treo đèn vào chao đèn, cầm trang bị trên thuyền lên, rồi cùng Trì Võng ra khỏi nhà, đi tới bờ sông.

Trên bến tàu cạnh bờ sông, họ cầm đèn lên thuyền.

Dư Dư cầm mái chèo, tháo dây neo thuyền: "Lúc này nước sông chảy xiết, sắc trời còn tối. Để đến được bờ phía bắc, chúng ta còn phải đi qua một vùng nước có rất nhiều đá ngầm."

Trì Võng hiểu ý hắn. Quả nhiên Dư Dư đã nói thêm: "Đi được tới đâu thì đi. Đến chỗ đá ngầm, nếu cần thì bỏ thuyền lại thôi."

Dòng nước chảy rất nhanh, Dư Dư vừa tháo dây thừng, thuyền nhỏ đã bị nước sông tàn nhẫn đẩy đi.

Dư Dư vội vã điều chỉnh lại mới khiến mũi tàu đi đúng hướng.

Trì Võng nhìn nước sông đen thui không nói lời nào, ngược lại, người lái đò lại như rất thân thiết nói: "Huynh đệ trong phái cũng gọi ta là Dư Dư, tiểu huynh đệ, ngươi là đại phu sao?"

Trì Võng tùy tiện trả lời: "Đúng, lần này ra ngoài, ta không hiểu nhất là... tại sao Lan Thiện Đường lại sa sút đến mức độ này? Không chỉ Lan Thiện Đường, ta thấy không ít hàng quán trong phái cũng đã đóng cửa."

Dư Dư cười ha hả, vô thưởng vô phạt đáp: " Ta chỉ là một người lái đò, cũng không giao tế nhiều với người trong phái, càng ít được ai biết đến. Nhưng ta có nghe nói, mấy năm nay môn phái biến hóa rất lớn, đại khái là trưởng lão trưởng quản thương nghiệp còn cần thêm chút thời gian để làm rõ đi."

Sợ đắc tội người khác nên Dư Dư uyển chuyển đáp, Trì Võng vừa nghe đã hiểu.

Cũng không ngoài suy nghĩ của Trì Võng, y đã buông tay không quản sự vụ trong Vô Chính Môn cả mấy trăm năm, môn phái lớn như vậy, lén lút tranh chấp, không đến mức tan rã đã là tốt lắm rồi, nội đấu một tí thì có là gì? Quá là hiển nhiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!