Sáng sớm, mọi người tụ tập lại dùng bữa sáng cùng nhau, mới phát hiện hiện hóa ra không chỉ có mình Trì Võng thức trắng đêm.
Thân thể Trì Võng không giống với người bình thường, không ngủ một đêm cũng không sao, Phòng Lưu từng rêu rao sẽ ngủ ở phòng cách vách với Trì Võng, trong suốt cả tháng nay, đây là đêm cậu được ngủ an ổn nhất, nhưng dù qua một đêm rồi, mắt cậu vẫn y như mắt gấu trúc.
Phòng Lưu rất biết thân biết phận, tự biết hiện giờ đã không còn được mỹ mạo như xưa, không thể tươi cười rạng rỡ, ăn mặc tao nhã như trước đây, nên cũng không lắc lư trước mặt Trì Võng. Cậu làm việc khiêm tốn hơn rất nhiều, tất nhiên cũng là vì không muốn bị người khác chú ý, khỏi bị đám người của Chu trưởng lão nhìn chằm chằm.
Để Lan Thiện Đường trong Kim Thành có thể hoạt động bình thường, A Miễu cả đêm không ngủ, dẫn người đi kiểm kê tất cả dược liệu có trong y quán, mãi đến tận sáng sớm nay mới kiểm kê ra rõ ràng.
"Trì lão sư, có mấy vị thuốc đã bị biến chất, bây giờ ta dẫn người đi thu mua, lúc ngài kê đơn cho bệnh nhân thì nhớ giải thích thêm một chút."
A Miễu gọi thêm mấy dược đồng, cùng nàng tới chỗ nông hộ thu mua dược liệu. A Miễu nhìn chằm chằm số dược liệu mới mua về, đảm bảo chắn chắn sẽ không xảy ra sự cố gì nữa.
Phòng Lưu xung phong đi xử lý đám người của Chu trưởng lão đã bị Trì Võng vỗ cho liệt nửa người, còn phải đứng cả đêm giữa sân Lan Thiện Đường.
Trong đám người có mặt ở Lan Thiện Đường ở Kim Thành này, chỉ có một tên là người của Vô Chính Môn, vừa hỏi xem ai là người đưa gã tới đây, thì ra vẫn là Trương lão bản
- cháu rể của Chu trưởng lão.
Trương lão bản gần đây mới móc nối quan hệ được với Chu trưởng lão, cứ tưởng thế là hay, đã bắt đầu mời chào nhân mã ở bắc cảnh này cho mình. Tuy rằng Vô Chính Môn có rất nhiều sản nghiệp, nhưng người muốn gia nhập môn phái phải đáp ứng được những tiêu chuẩn nhất định, mà giờ đây những tiêu chuẩn này đã trở thành một người làm quan, cả họ được nhờ, vàng thau lẫn lộn.
Mấy tên này cũng không nhận ra đỉnh đỉnh đại danh Lưu công tử trong môn phái, khiến cho Phòng Lưu cảm thấy rất mừng, ít nhất lý do khiến bọn chúng không nhận ra cậu là vì bọn chúng chỉ mới gia nhập Vô Chính Môn gần đây, không phải vì đôi mắt đen như gấu trúc của cậu.
Trì Võng mặc kệ Phòng Lưu, để cậu tự chơi.
Bây giờ trong Lan Thiện Đường, ngoài y ra thì không còn đại phu nào chẩn bệnh nữa, tuy rằng y thuật của Trì Võng có thể bằng với mấy trăm đại phu, nhưng cũng có lúc số lượng lại quan trọng hơn nhiều.
Nội thương, ngoại thương đều do một tay Trì Võng xử lý, người duy nhất có thể giúp đỡ là A Miễu thì lại đang bận rộn bên ngoài, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đến tay y, khiến cho Trì Võng cực kỳ bận rộn.
Phòng Lưu nhìn thấy hết, cậu chạy ra ngoài một mình.
Không lâu sau đó, Phòng Lưu khiêng về một vị đại phu trẻ tuổi. Vừa vào đến Lan Thiện Đường thì thả luôn đại phu này xuống đất, trong lúc đại phu nọ còn chưa hết sợ hãi, đã bá đạo chỉ vào Trì Võng nói: "Đây là Trì lão sư của ngươi, nhanh qua hỗ trợ đi."
Phòng Lưu lại quay đầu nhìn Trì Võng, lập tức lật mặt, trở nên dịu dàng săn sóc: "Tiểu Trì Ca ca, trong thành này chỉ có một y quán, tất cả bệnh nhân đều phải dựa vào mỗi mình ngươi. Ngươi đã bận thế rồi, hẳn là mệt muốn chết luôn, khiến ta đau lòng lắm luôn ấy. Người này A Miễu tỷ tỷ đã gặp hôm qua rồi, còn nói y thuật của hắn cũng không tệ, ta đưa hắn tới giúp đỡ ngươi."
Đại phu này rất gầy, nằm trên đất giống hệt cái sào tre, nghe thấy thì khóc ngất lên: "Nào có ai giống như ngươi chứ? Giữa ban ngày ban mặt, trắng trợn cường ép đại phu đàng hoàng tử tế, có còn vương pháp không?"
"Hôm qua ta đã nói rõ với A Miễu đại phu, ta bị Lan Thiện Đường đuổi đi, bây giờ muốn tới Huyên Thảo Đường, Huyên Thảo Đường cũng sắp khai trương rồi, ngươi còn ép buộc ta tới đây là sao?"
Phòng Lưu rút kiếm, đâm thẳng xuống chỗ đất sát mặt đại phu, lạnh lùng nói: "Một lần sống là người của Lan Thiện Đường, chết là ma của Lan Thiện Đường, ngươi muốn nói cái gì?"
"Mẹ ơi —— đúng đúng đúng đúng đúng thế!"
"Sẽ cấp lương bổng cho ngươi bằng với số của Huyên Thảo Đường, thế nhưng là một đại phu, ngươi trưởng thành dưới sự dạy dỗ của tổ sư gia Thiện nương tử, sao có thể nghĩ mấy thứ sáo rỗng như vàng bạc nọ kia còn quan trọng hơn so với y đức thế?"
Sau khi Phòng Lưu giáo huấn xong, thấy có lẽ còn chưa đủ, vì vậy nắm cổ áo nhấc bổng đại phu lên, quát thẳng vào mặt hắn: "Quan trọng nhất là ngươi có cơ hội được Trì lão sư dạy dỗ ——! Có thể đi theo bên cạnh học tập y thuật của Tiểu Trì ca ca của ta, là viên mãn cả đời đấy, ngươi có biết không! Còn bất mãn cái gì?"
Người qua đường đều bị tiếng quát của Phòng Lưu chấn động trong lòng, không nhịn được đồng loạt quay lại hóng hớt.
"Y chính là người đã đưa ra phương thuốc trị ôn dịch bắc cảnh, đúng, chính là cái người được hoàng thượng hạ chỉ khen ngợi nhưng chưa tìm ra kia ấy! Chính là y! Được học tập từ y —— là cơ hội và vinh dự mà bao nhiêu ngươi tha thiết mơ ước! Thế mà ngươi còn dám chê!"
Phòng Lưu tụ khí đan điền quát cho đại phu kia một trận, quát đến mức hồn phách hắn cũng suýt chút nữa cũng bay mất, hắn đứng lên, ngơ ngác xoay mấy vòng tại chỗ, cuối cùng lại đi về phía Trì Võng, tự giác hỗ trợ.
Phòng Lưu nhẹ nhàng chỉnh trang y phục, nếu như có thể lờ đi đôi mắt gấu trúc, thì cậu vẫn là một tiểu tâm can giỏi thêu thùa và còn biết là thẳng tóc cho y.
1
Trì Võng suy tư nói: "Ta vừa nhớ tới một người, nếu như cho ngươi đi theo gã học hỏi, chắc chẳng mấy chốc mà ngươi cũng có thể tẩy não và truyền giáo cho người khác được."
1
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!