Người tự ý ngồi xuống bên cạnh Trì Võng đội một cái đấu bồng đen thui dài thật dài, che kín từ đầu tới chân mình, trông như thể sợ bị người khác nhận ra.
Bên hông người này đeo một đôi bội kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra được, cả người lộ ra căng thẳng, giống như đang thủ thế đợi sẵn, luôn sẵn sàng tấn công, phá vòng vây.
Trì Võng nhìn thấy trên tay người này lộ ra một vết thương thật dài vừa mới kết vảy, lông mày nhíu lại khẽ đến mức khó lòng nhận ra: "Tại sao ngươi lại thành ra thế này?"
Phòng Lưu ngồi cạnh y, kìm nén ấm ức, lên tiếng: "Tiểu đại phu, ngươi đừng đuổi ta đi mà."
Cậu bỏ đấu bồng xuống, lộ ra gương mặt có đôi nét giống với Trì Võng.
Mắt cậu long lanh nước, vô cùng đáng thương chỉ chỉ bát mỳ vừa mới được bưng lên ăn được một miếng đã phải đặt xuống của Trì Võng, hớn hở hỏi: "Đã hai ngày nay ta chưa được ăn món gì nóng hổi rồi, bát mỳ này cho ta ăn được không?"
Thấy Trì Võng gật đầu, Phòng Lưu liền ôm luôn cái bát đến trước mặt mình, không chê Trì Võng đã ăn qua, cầm đũa của y, xì xụp ăn.
Sa Thạch đột nhiên chen miệng nói: "Trì Võng, ngươi thấy Phòng Lưu mà lại vui vẻ hơn à, ngươi thích tên nhóc này à?"
Trì Võng không phủ nhận, "Nhìn thấy hài tử nhà mình đương nhiên phải cao hứng rồi."
"Há, như vậy à." Sa Thạch lại nhớ ra: "Đúng nha, ngươi từng nói nhóc con này là huyết mạch của cậu ngươi từ bảy trăm năm trước, đúng là có tí tẹo quan hệ huyết thống, nhưng đã nhiều đời như vậy, đừng nói ngươi đã mở ra năm server, mà e là ngươi cũng không biết ngươi đã mở ra cả tá sever rồi, cho dù có một chút xíu huyết mạch tương đồng, thì đến giờ đã nhạt đi nhiều lắm lắm lắm lắm rồi."
Có vẻ tâm tình Trì Võng đang rất tốt, liền giải thích: "Cũng không nhạt đến như vậy đi... Ngươi không hiểu đâu, nhóc con này đúng là hài tử nhà ta mà."
Phòng Lưu như hùm như sói ăn sạch bát mì, đúng là rất đói bụng, nhưng sau khi ăn được một lát, cậu đã từ từ ngừng lại.
Cậu thấy trong bát chỉ còn lại mấy sợi mì, nhẹ giọng nói: "Thật ra hôm nay là sinh thần của ta."
"Huh, sao ngươi không đi tìm Tiểu Nhiễm tỷ của ngươi?"
Phòng Lưu lắc đầu nói: "Không được, tự ta chọc ra phiền phức, không thể kéo cả nàng vào được, Tiểu Nhiễm tỷ lại không biết võ công, quá nguy hiểm."
Trì Võng khí định thần nhàn nói: "Nàng không biết võ công, ta lại biết võ công, nên ngươi mang phiền phức tới cho ta, để ta giúp ngươi giải quyết à?"
Im lặng một hồi, Phòng Lưu mới mở miệng: "Tiểu đại phu, lúc trước giao thủ với Thiên Sơn Giáo, ta đã biết võ công ngươi chỉ hơn chứ không thể kém ta được. Mà trên bảng cao thủ võ lâm của Bách Hiểu Sinh, chỉ có duy nhất một vị không rõ danh tính xếp trên ta, người đó hẳn là ngươi đi?"
Đồ Trì Võng gọi cho mình cuối cùng cũng được bưng lên, y tao nhã ăn hết bát mỳ, cũng không trả lời câu hỏi của Phòng Lưu.
Nhưng y cũng không lập tức rời đi, ít nhiều cho Phòng Lưu thêm chút tự tin.
Phòng Lưu nhìn biểu cảm trên mặt Trì Võng, chậm rãi nói: "Trong phái ta xảy ra một số chuyện, hiện tại ta đang bị kẻ khác truy sát. Trước đây đã hao tổn quá nhiều người khi đấu với Thiên Sơn Giáo, nhân thủ còn lại trong tay ta không địch lại bọn chúng. Mấy ngày trước chúng đã thỉnh được trang chủ Phong Vân sơn trang, thiên hạ đệ nhất cao thủ truy tìm tung tích của ta."
"Ta vốn đang điều hành việc cung cấp dược liệu, vật tư để giải quyết ôn dịch ở bắc cảnh, vừa mới xong mấy việc lặt vặt, khi ta đang chuẩn bị chỉnh đốn, cải thiện Lan Thiện Đường, bọn họ lại bắt đầu gây khó dễ cho ta... Đúng rồi, không phải ngươi là đại phu của Lan Thiện Đường sao? Vậy nếu ngươi đến Lan Thiện Đường trong khoảng thời gian này sẽ biết Lan Thiện Đường đã thành cái dạng gì, nếu còn tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu nữa thanh danh suốt tám trăm năm nay của Lan Thiện Đường sẽ bị hủy trong một sớm một chiều."
Trì Võng biết, dựa vào năng lực của Phòng Lưu, lúc này hẳn có thể đã biết y ít nhiều cũng có chút quan hệ với Vô Chính Môn.
Trong Vô Chính Môn bây giờ, các thế lực đã không thèm nể nang nhau nữa, tranh đấu nội loạn không dứt, Phòng Lưu bị đuổi giết tới tận bắc cảnh này, hẳn là người có thể dùng cũng không còn nhiều.
Phòng Lưu vẫn đang tìm kiếm vị chưởng môn không rõ tung tích kia, nếu như chưởng môn thật sự đã xuất hiện, so sánh giữa thời điểm Trì Võng xuất hiện cùng với hành động của chưởng môn, có thể thấy có rất nhiều điểm tương đồng.
Hơn thế nữa, Trì Võng còn có y thuật bất phàm, cùng với võ công không biết đã tới cảnh giới nào.
Trên thế gian này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, Phòng Lưu đã nghi ngờ y. Cho dù Trì Võng không phải chưởng môn, vậy thì y cũng là người có khả năng cao nhất đã tiếp xúc trực tiếp với chưởng môn.
Trì Võng bàng quan nói: "Ta chỉ là một đại phu, sau này cũng sẽ chỉ đơn thuần làm một đại phu, đừng than vãn sự tình trong môn phái giang hồ của các ngươi với ta."
Đôi mắt đen nhánh, ướt đẫm, sáng ngời mà tội nghiệp của Phòng Lưu nhìn Trì Võng chăm chú, khiến cho người khác thấy mà thương.
Mấy tháng không gặp, Phòng Lưu đã gầy rộc đi, gương mặt vốn có nét trẻ con mũm mĩm, bây giờ cũng đã nhọn hơn, đủ thấy gần đây cậu phải chịu không ít khổ.
Trong lúc bị truy sát, Phòng Lưu đã bị đẩy ra khỏi trung tâm quyền lực của Vô Chính Môn. Không còn sự can thiệp thích đáng của Phòng Lưu, mọi việc đã rơi vào tay Chu trưởng lão, khó trách tại sao Lan Thiện Đường càng ngày càng sa sút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!