Cửa lớn Lan Thiện Đường đã đóng từ lâu, đại sảnh vẫn còn bừa bộn như lúc dân chúng mới nghe về ôn dịch mà thất kinh chạy ra ngoài. Cửa sổ và cửa đại sảnh vẫn đóng chặt, trong sảnh tối tăm, u ám.
Trì Võng buông xuống tâm tư, mở một cánh cửa sổ cho ánh nắng tràn vào, thì thấy y quán mở ở đối diện Lan Thiện Đường.
Không giống với Lan Thiện Đường vắng như chùa bà đanh, y quán này còn có cả tiểu đồng đón khách, bệnh nhân tới lui không dứt, sinh ý tràn trề.
"Huyên Thảo Đường sao?" Trì Võng trầm ngâm nói: "Chưa tới trăm năm mà Lan Thiện Đường đã rơi xuống hoàn cảnh này? Người khác còn dám mở y quán ở ngay đối diện, người ta đánh đến tận cửa rồi mà cũng không dám đánh trả sao?"
Trì Võng lại nhớ đến đại phu quản sự kia của Lan Thiện Đường, cũng chỉ lắc đầu ngao ngán.
Có loại đại phu như vậy, muốn không sa sút cũng khó.
Trong phòng nhỏ nọ, nam tử đang chăm sóc nữ nhi của hắn. A Miễu đang sắc thuốc trong hậu viện, y quán lớn như vậy lại càng thêm vắng lặng.
Trì Võng quen cửa quen nẻo đi đến sau quầy trưởng quỹ, tiện tay lấy ra mấy quyển ghi chép bệnh án gần đây, bắt đầu lật xem.
Ở hậu viện, A Miễu đã nhóm xong lửa, đang sắc thuốc trong ấm, lại nghĩ đến Trì Võng đang ở trong sảnh, vội vàng rửa tay, đi vào pha một ấm trà ngon cho Trì Võng, cung kính dâng lên: "Lão sư, ngài đã bận rộn cả ngày rồi, cũng do ta sơ ý, lại quên mang cho ngài chén trà nhuận họng."
Trì Võng cảm tạ rồi nhận chén trà, lại nhìn sang Huyên Thảo Đường bên ngoài: "Y quán đối diện mở từ bao giờ?"
Thấy trước cửa Huyên Thảo Đường náo nhiệt, A Miễu u ám nói: "Y quán đối diện đã mở được hơn ba năm. Khoảng tầm bốn năm năm trước Huyên Thảo Đường bắt đầu đầu phát triển mạnh mẽ ở nam cảnh. Mỗi khi Huyên Thảo Đường mở tiệm mới thì đều đào người của Lan Thiện Đường chúng ta đi, đã vậy, lại còn chuyên mở đối diện Lan Thiện Đường, không thèm tránh né."
"Bọn họ có đại phu giỏi nhất, bán dược liệu giá rẻ nhất, chúng ta xuống một giá, họ liền hạ hai giá, rất nhiều y quán của Lan Thiện Đường đã bị họ ép đến mức phải đóng cửa."
Trì Võng gật đầu, tiếp tục xem bệnh án, không hỏi thêm câu nào.
Thấy phản ứng của Trì Võng, A Miễu không khỏi nghi hoặc, bèn hỏi: "Lão sư, ngài cũng là đại phu của Lan Thiện Đường sao?"
Trì Võng đáp: "Đúng vậy."
"Vậy ta nên xưng hô với ngài như thế nào?"
Đọc hết mớ bệnh án trong nháy mắt, Trì Võng xem qua đơn thuốc cũng nắm được trình độ của đại phu ở Lan Thiện Đường này. Thuận miệng nói: " Ta họ Trì."
Vừa nghe xong, "bốp" một tiếng, nữ đại phu ngã ngửa ra đất.
Có bị đánh cũng không ngã ra thế này được, Trì Võng kỳ quái nhìn nhìn nàng. A Miễu trông rất kích động, lật mặt như trở bàn tay, nàng liền chạy đi xem hòm thuốc của Trì Võng, mắt sáng lấp lánh.
Hòm thuốc Trì Võng mang theo có rất nhiều ngăn, trên mỗi ngăn khắc một con hồ điệp, mỗi con hồ điệp đều được khắc cực kỳ tinh xảo, không con nào giống con nào.
Nam tử trẻ tuổi, mang hòm thuốc khắc hình hồ điệp, giống hệt với miêu tả về Trì thần y.
"Trời đất ơi, ngài chính là người của Trì gia..." Nữ đại phu kích động nói: "Con cháu Trì gia chỉ cần thành nghề xuất thế, đều đến Lan Thiện Đường hành y, chắc chắn trở thành thần y đương thời..."
A Miễu vốn đã vô cùng cung kính với y, giờ lại như gặp được quan âm bồ tát, chỉ thiếu mỗi nước dập đầu dâng hương, vái sống Trì Võng.
Trì Võng mượn Lan Thiện Đường hành y suốt mấy trăm năm, làm gì cũng khiêm tốn, tuy rằng truyền thuyết về y đã được lan truyền khắp nơi, nhưng cứ cách một đoạn thời gian y lại biến mất, không ai nắm được tung tích, hẳn là không nổi danh đến vậy đi?
Mọi người đều chấp nhận lời giải thích về gia tộc thần y, tuy nói là Trì gia, nhưng từ trước tới nay đều chỉ có một mình y, nhằm che giấu việc trường sinh bất lão để tránh phiền phức.
Thấy nữ đại phu trước mắt đã mừng muốn điên rồi, Trì Võng bèn đổi đề tài: "Ta đã xem bệnh án của ngươi, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai, hai mươi mốt ạ."
Trì Võng hứng thú hỏi: "Hai mươi mốt đã được thế này rồi, hẳn là đã học y vài năm rồi đúng không? Sao lại muốn hành y?"
"Ta học y vì muốn làm đại phu giống như sư tổ Thiện nương tử."
Đây là lần thứ hai Trì Võng nghe thấy A Miễu gọi lão tổ của Lan Thiện Đường là "Thiện nương tử". Lúc trước bận cứu người nên Trì Võng còn chưa kịp hỏi, giờ lại muốn nói chuyện tỉ mỉ một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!