Chương 37: ??? (2)

Bị Trang Diễn trách mắng đã khiến cho Lương quản sự lần đầu tiên nhận ra một chuyện ——hóa ra thiếu gia rất bất mãn với việc lão vừa sắp xếp.

Lão vội vàng cam đoan sau này sẽ không tự ý quyết định nữa, Trang Diễn mới gật đầu, đi thẳng về phòng.

Tiểu Trì mặc y phục quá rộng, đứng ở cửa ngách bên ngoài sân viện của Trang Diễn, nghe tiếng Trang Diễn từ trong viện truyền ra.

Vào lúc này, tất cả những sợ hãi luống cuống, ngốc ngếch, ngây thơ đã biến sạch khỏi gương mặt y, trong mắt y không có một tẹo ấm áp nào, thần sắc khác hẳn với thiếu niên mười lăm tuổi hãy còn ngượng ngùng vừa rồi.

2

Y bước ra từ trong bóng tối, lạnh lùng quan sát viện của Trang Diễn.

Trong viện, đèn đuốc chưa từng tắt, y biết người bên trong đang châm đèn đọc sách.

Đó chính là con trai độc nhất của Trang Hầu

- Trang Diễn.

Trang Hầu có vô số mỹ thiếp, nhưng dòng dõi mỏng manh, lại chỉ có duy nhất một vị nhi tử này cùng chung huyết thống với ông ta, cũng vì vậy mà chưa có ai từng nghi ngờ địa vị thừa kế của Trang Diễn.

Sau khi Trang Hầu tiêu diệt La Ngạc quốc, không ai còn nghi ngờ địa vị độc tôn của ông ta ở bắc cảnh, đây đều là chuyện đã rõ như ban ngày.

Cách đó không xa, nô bộc tuần đêm đang đi tuần, Tiểu Trì thần sắc thẫn thờ, nhìn chăm chú vào quyển sách đang ôm trong ngực, nghiêng người trốn về chỗ ở của mình.

Viện tử này ở sát bên cạnh viện của Trang Diễn, đồ đạc trong phòng vừa mới mẻ lại vừa xa lạ, nhưng so khi với y bị bắt tới đây, cả đường bôn ba ăn gió nằm sương đã là một trời một vực.

Tiểu Trì kinh ngạc đứng im trong căn phòng tối tăm một lúc mới lấy lại tinh thần.

Mặt trời mỗi ngày vẫn mọc ở phương đông, lặn ở phương tây, bất kể dưới mặt đất đã xảy ra chuyện gì thì mặt trời cũng chỉ có thể cần mẫn đi theo lộ trình không đổi mỗi ngày.

Cuộc sống có ngày vui có ngày buồn, nhưng dù thế nào cũng phải sống sót qua một ngày, cuộc sống sẽ không dừng lại vì bất cứ ai.

Tiểu Trì hít một hơi thật sâu, bình ổn lại cảm xúc.

Thời gian không chời đợi ai, mà y thì lại không có thời gian để lãng phí.

Y thắp nến lên, mở quyển sách trong lồng ngực ra, xem thật kỹ từng chữ từng chữ một, lại cầm một bộ giấy bút, xiêu xiêu vẹo vẹo viết ra từng hàng chữ mà chính y cũng thấy xa lạ.

Sáng sớm hôm sau.

Vừa qua giờ mão, trời còn chưa sáng hẳn, Trang Diễn đã tỉnh dậy.

Không giống những công tử thế gia khác, Trang Diễn thường xuyên ở tại quân doanh, rất nhiều việc đều do hắn tự làm, lâu dần thì không quen để người khác hầu hạ mặc y phục nữa, tự hắn sửa soạn tử tế xong sẽ gọi Lương quản sự đưa điểm tâm lên.

Trong lúc chờ điểm tâm, Lương quản sự bẩm báo: "Thiếu gia, đêm qua đã phái người đi suốt đêm để điều tra thân thế của Tiểu Trì, đã thẩm vấn kẻ đưa người La Ngạc về Hầu Phủ, cũng đã tìm số tù binh La Ngạc để kiểm chứng."

"Hóa ra việc học chữ Hán, đọc sách tiếng Hán là phong trào do hoàng thất La Ngạc khởi xướng. Hai năm trước, quốc vương La Ngạc quyết định cho chính nhi tử của mình, cùng với con cháu danh môn quý tộc ở La Ngạc nếu đến tuổi, thì đều có thể theo một vị phu tử học chữ Hán."

Trang Diễn vừa nghe lão Lương bẩm báo, vừa xử lý tin báo của Trang phủ, thuận miệng nói: "Mới học được một, hai năm, thảo nào việc đọc viết mới chỉ ở mức vỡ lòng."

Đột nhiên trực giác của hắn phát hiện ra có chỗ không đúng, đặt tin báo trong tay xuống, nâng mắt lên hỏi: "Gượm đã, ngươi vừa nói vương tử của La Ngạc quốc năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Có lẽ là bằng tuổi với Tiểu Trì." Chỉ trong thời gian một đêm ngắn ngủi, ai có thể phái đi điều tra thì lão Lương đều đã phái đi bằng hết. "Tiểu Trì mà thiếu gia đưa về đến tám phần mười là con trưởng của nguyên thống lĩnh thủy binh của La Ngạc quốc. Đúng là hơn hai mươi năm trước, nhà vợ của vị thống lĩnh này từng có duyên gặp mặt với phu nhân. Lúc phu nhân chưa thành thân với Hầu gia, từng chu du tới La Ngạc quốc để hành nghề y, đã chữa trị cho một vị phu nhân bị sốt."

"Nhi tử của thống lĩnh thủy binh từng được vào hoàng cung học chữ Hán với vương tử của La Ngạc quốc, dựa theo các manh mối hiện giờ, thì Tiểu Trì từng làm thư đồng cho vị vương tử này, do vậy mới có cơ duyên học chữ Hán, đọc sách tiếng Hán."

Vẻ mặt Trang Diễn trở nên nghiêm túc: "La Ngạc là đảo quốc giữa sông, thủy binh thiện chiến. Chúng ta không giỏi thủy chiến, tướng sĩ bắc cảnh lấy kỵ binh làm nòng cốt. Rõ ràng là trong vòng mười mấy năm không động được đến La Ngạc..."

"Không ngờ trận động đất năm ngoái khiến cho các đảo bị nước sông nhấn chìm, đất đai La Ngạc còn lại chưa tới một phần mười, buộc phải đưa quân vào bắc cảnh, không thể xưng vương một phương nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!