Thiên Sơn Thành, tửu quán Kế Thị.
Thanh Long Sứ vỗ mở một vò rượu mới, bát cũng không cần, trực tiếp ôm lấy vò rượu, hào phóng mở ra uống luôn.
Mặt nạ của gã để bên cạnh, lộ ra diện mạo hào khí sáng sủa, tóc đuôi ngựa sau gáy buộc thật cao, trường thương để cạnh người.
"Phong đại ca, men rượu ủ từ năm ngoái này, bây giờ mở ra uống, mùi vị rất khá."
Phong Vân Tranh chậm rãi nói: "Tiểu Thanh Long, hôm nay cứ uống tự nhiên, ta mời."
Động tác uống rượu của Thanh Long Sứ dừng lại trong nháy mắt: "Mỗi lần ta uống của ngươi bốn năm vò rượu đều tính không thiếu một giọt, sao hôm nay lại hào phóng như vậy? Vô sự hiến ân cần, ngươi muốn cái gì?"
Phong Vân Tranh ngồi bên cạnh, dùng một miếng da hươu lau rìu lớn của mình: "Ta sống ở đây chả mấy mà đã được ba mươi năm, bây giờ... Cuối cùng đã có thể ra ngoài xem xem."
Ngữ khí khi nói chuyện của hắn vô cùng bình tĩnh, trên mặt tựa như cũng có chút thoải mái.
Thanh Long Sứ cuối cùng cũng nhận ra điểm bất thường, cau mày hỏi: "Ngươi muốn rời khỏi đây sao, Phong đại ca?"
"Đúng vậy", ngữ điệu Phong Vân Tranh thoải mái nói: "Phong Vân sơn trang chúng ta đời đời ở nơi này, đời nào cũng phải có người canh giữ ở Thiên Sơn Thành, là để hoàn thành một chuyện. Bây giờ cuối cùng cũng đã trần ai lạc định, ta cũng được tự do rồi, không cần tiếp tục ở đây nghe theo quy tắc tổ tông nữa."
Hắn xuất thần nói tiếp: "Cả đời này nơi ta đi xa nhất cũng chỉ tới Nhạn Thành, ngay cả đệ nhất thành ở bắc cảnh này —— Nguyên Cảng Thành mà ta cũng chưa từng được tới. Lần này ta muốn đi xuống nam cảnh, đi xem mỗi nơi một chút, lại ra ngoài quan ngoại, đi mở mang kiến thức một chút, nhìn ngắm non sông tươi đẹp mà ta chưa từng được thấy."
"Cũng không tệ, ngươi nên ra ngoài một chuyến." Thanh Long Sứ trầm mặc hồi lâu, cảm khái nói: "Nhưng tổ tông nhà ngươi cũng thật là, chỉ vì một lời ước định không thể nói với ai, đời đời đều phải canh giữ ở đây, đến ngươi đã là đời thứ tư rồi... Đến tận bây giờ ngươi cũng chưa chịu nói cho ta biết, cuối cùng thì thứ ngươi trông coi là cái gì?"
"Ngươi bây giờ dùng võ dương danh thiên hạ, giáo chủ mỗi ngày đều thúc giục ta phải lôi kéo người vào giáo, lấp chỗ trống của Bạch Hổ... Nhưng mà ngươi làm bằng hữu của ta đã lâu như thế rồi, ta sẽ không lôi kéo ngươi nữa, coi như cảm tạ ngươi hôm nay mời ta uống rượu."
Phong Vân Tranh: "A, cũng phải đa tạ ngươi, đừng nói nữa, chúng ta uống tiếp đi."
Thanh Long Sứ lắc đầu cười nói: "Hôm nay có gì muốn nói ta sẽ nói hết, e là sau này chúng ta cũng không dễ dàng gặp được nhau như thế này nữa... Phong đại ca, ta tin tưởng là cho dù ngươi có đi đến đâu, cũng có thể làm nên đại nghiệp, ngươi có thể ra ngoài nhìn ngắm thế gian một chút, ta cũng thấy mừng thay cho ngươi. Chẳng qua ta thấy ngươi quá ngốc, sao lại chỉ vì một lời ước định của tổ tiên mà phải tử thủ tại bắc cảnh lâu như vậy?"
Phong Vân Tranh cười cười: "Giữ chữ tín, không tính là ngốc. Tổ tông Phong gia có lời dạy, đã nói là phải làm được, mới là cái gốc để làm người."
"Đúng, tuy rằng ta luôn miệng mắng ngươi ngốc, nhưng trong lòng ta thực ra rất kính nể ngươi. Ngươi tâm tư tinh tế, công chính cương trực, bởi vì có tâm tính như vậy mới có thể luyện võ đến trình độ này đi? Ngươi là thiên tài luyện võ, ra ngoài rèn luyện một chút, cũng rất tốt."
Phong Vân Trang lặng lẽ uống một vò rượu lớn, rồi mới nói tiếp: "Tiểu Thanh Long, ta phải đi rồi, ngươi tự bảo trọng."
Thanh Long Sứ "Ừ" một tiếng, lại hỏi: "Phong đại ca, nếu ngươi tới hoàng đô, có thể giúp ta một chuyện không?"
"Ngươi cứ nói."
"Ta có thư tín, giao cho ai cũng không yên tâm." Thanh Long Sứ uống thêm nửa vò rượu nữa, tiếp tục nói: "Khi nào ngươi tới được hoàng đô, thỉnh tự tay giao cho một người giúp ta."
Phong Vân Tranh: "Được."
"Trên cả vùng núi Thiên Sơn này, ta chỉ tin tưởng cách làm người của ngươi, vậy thì xin cảm tạ Phong đại ca."
Tửu lượng của Thanh Long Sứ cực kỳ tốt, sau khi uống hai vò rượu, mặt cũng không đỏ chút nào.
Con ngươi gã hơi động, đột nhiên nói thêm một chuyện: "Chuyến này đại ca đi nam cảnh, trên đường nếu có gặp phải một người... Ừm, ngươi đánh tên nhãi con đó một trận giúp ta đi."
Phong Vân Tranh hơi ngạc nhiên: "Ai mà cách xa vạn dặm cũng chọc được tới ngươi thế?"
Thanh Long Sứ nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Một tên hùng hài tử, đi đâu cũng quỳ gối nhận cha, còn có mặt mũi chọc đến người có quan hệ với ta... Tiếc là ta không đi được, nếu không chắc chắn tự ta sẽ ra tay, đánh cho đến khi mẹ nhãi con đó cũng không nhận ra."
1
Thanh Long Sứ gằn từng chữ một: "Kẻ đó tên là Lưu Lưu, mới mười lăm, mười sáu tuổi, chính là Lưu công tử xếp hạng thứ chín kia, là một tiểu tử thối vô liêm sỉ. Nếu ngươi gặp được nó, thì không cần khách khí, thay ta đánh nó một trận, sau này nếu ta có cơ hội gặp được nó, ta cũng sẽ tự tay cho nó một trận."
Phong Vân Tranh: "Được, không thành vấn đề."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!