Trước mắt hiện ra rường cột chạm trổ trong thâm hào trạch viện, tường viện cao tới ba mét, vách tường kéo dài liên miên chiếm tới hơn nửa con phố, nhìn mãi không thấy điểm cuối.
Cửa lớn trạch viện được xây dựng rất xa hoa, cho dù là giữa ban ngày hay trong đêm tối, đều có một hàng thủ vệ, người đeo binh khí, canh gác nghiêm ngặt, khiến người khác thấy mà sợ hãi.
Dân chúng đi ngang qua đây đều cẩn thận hơn so với chỗ khác, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, sợ quấy rầy đến quý nhân trong viện, rồi lại chọc ra phiền toái lớn.
Cửa lớn trạm trổ hoa văn vừa dày vừa nặng đang đóng chặt, tất nhiên là vì không có khách nhân nào đáng giá để rộng cửa đón tiếp. Vì vậy mà ở cửa ngách bên cạnh chính là cảnh ngựa xe như nước, rất nhiều người tới đưa bái thiếp xếp hàng chờ đợi, chỉ mong được chủ nhân hào viện nguyện ý gặp mặt một lần.
Mãi cho đến khi có một trận vó ngựa chỉnh tề từ xa vọng tới, một đội kỵ binh mặc áo giáp đang dừng lại trước cửa lớn đại viện.
Đám thủ vệ vốn trông rất dọa người, khi thấy người tới thì vội vàng hô lên với đồng bạn, mở cửa lớn vẫn luôn đóng chặt. Cửa lớn vừa dày vừa nặng, phải đến mười bốn, mười lăm nam nhân cùng đẩy một lúc mới có thể mở ra được.
Đoàn kỵ binh dừng vó ngựa trước cửa, dồn dập ghìm dây cương lại, chỉ có người cầm đầu còn cưỡi ngựa đi vào trong cửa lớn.
Thủ vệ ngoài cửa hành lễ: "Cung nghênh thiếu gia hồi phủ."
Thiếu niên vẫn luôn cúi đầu nhìn dưới chân, lúc này thấy ngoài cửa lớn náo nhiệt như vậy, cuối cùng không kìm được mà ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.
Đó là một tướng quân trẻ tuổi, tư thế oai hùng hiên ngang, thân mặc giáp mỏng, cưỡi một con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết, tiến thẳng vào Trang phủ.
Lúc thiếu niên ngẩng đầu lên cũng đã chậm, chỉ thấy được nửa bên mặt vị tướng quân trẻ tuổi kia, thiếu niên không nhìn thấy rõ tướng mạo của vị thiếu gia kia, nhưng lại biết vóc người hắn rất cao lớn.
Nhưng không đợi thiếu niên nhìn kỹ một chút, một roi tàn nhẫn đã giáng lên lưng thiếu niên, thân thể thiếu niên nhỏ gầy đau đớn, run lên một cái kịch liệt.
Một gã hung ác nói với thiếu niên bằng tiếng La Ngạc: "Nhìn cái gì mà nhìn? Đó là chủ nhân tương lai của ngươi, nhớ kỹ quy tắc cho ta."
Thiếu niên lại càng cúi đầu thấp hơn, tóc tai rối loạn che giấu sắc mặt thực sự của mình.
Thiếu niên nhìn dây thừng thô to đang trói chặt tay mình, mà đầu kia của dây thừng là một nữ hài xấp xỉ tuổi y, lúc này đã sợ hãi đến bủn rủn cả người.
Tên cầm roi kia giống như đang chăn gia súc, vội vàng đẩy bọn họ vào trong Hầu phủ.
Trang Hầu có mười vạn binh mã, là chư hầu đệ nhất ở bắc cảnh, quyền thế địa vị của ông ta buộc cả thiên hạ phải ngước nhìn, vừa tiến vào Hầu phủ đã thấy rõ điều này.
Hầu phủ quá lớn, không biết có bao nhiêu sân viện, phòng lâu. Trên đường có rất nhiều người hầu, lúc bước đi đều vội vã cúi đầu, tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc trong Hầu phủ, không ai dám phát ra tiếng động nào.
Thiếu niên rất muốn ngoái đầu nhìn lại, nhưng y không thể. Cửa lớn ở phía sau đã khép chặt lại, y và nhóm người đồng tộc giống như đám súc vật, không có chút tôn nghiêm nào bị xua vào trong lầu cao gác tía này.
Đi chậm một chút sẽ bị người ta trừng phạt, quất mạnh một roi.
Đi vào thêm một bước là cách tự do xa thêm một bước.
Nhưng bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác.
Không biết họ đã đi bao lâu, cũng không nhớ nổi đã đi qua bao nhiêu khúc quanh trong trạch viện mới tới được một cái sân.
Tên nói được tiếng La Ngạc còn xem bọn họ như gia súc mà đẩy vào, bây giờ lại lật mặt, cực kỳ cẩn thận nói chuyện với một nam nhân trung niên bên cạnh bằng tiếng Hán: "Tổng quản, đã mang người Hầu gia muốn tới cho ngài."
Trong đám nam hài nữ hài trẻ tuổi đứng cạnh thiếu niên, đã có người không chịu được mà bật khóc.
Bọn họ bị bắt đi biệt xứ, đã không còn thân phận cao quý như trước đây, bây giờ còn bị mang ra xem như gà vịt dê bò, chỉ là thứ hàng hóa không có chút tôn nghiêm nào.
Mà những người bật khóc ở đây, đều là thân bất do kỷ.
Tổng quản kia chậm rãi nói: "Nếu đã vào Trang phủ, thì cũng phải hiểu được chút quy củ, điều đầu tiên phải nhớ thật kỹ cho ta, bất cứ lúc nào, dù có bị đánh đến da tróc thịt bong thì cũng phải nở nụ cười với chủ nhân của ngươi. Các ngươi khóc như nhà có tang này cho ai xem? Tất cả câm hết cho ta."
Tên cầm roi dùng tiếng La Ngạc tàn bạo nói lại một lần, để cho đám thiếu niên nghe hiểu được.
Tổng quản kia ngoài cười trong không cười nói tiếp: "Thứ hai, Trang Hầu là chủ nhân lớn nhất ở đây, ngài muốn các ngươi sống thì các ngươi được sống! Ngài muốn ngươi chết, ngươi chết cũng phải cười cho ta! Nhìn thấy Hầu gia, không biết là cách bao xa, cũng phải quỳ xuống sát đất hành lễ cho ta!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!