Lần cuối cùng Trì Võng gặp lão Kế là ở Nguyên Cảng Thành.
Ngày hôm ấy, vào lúc tờ mờ sáng, y đã ước định sẽ uống rượu cùng Kế phu tử, vừa nói xong thì y chạy vào trong mộ ngủ một giấc, chưa kịp thực hiện lời ước định này.
Y chưa từng nghĩ đến việc lão bằng hữu của mình lại dùng phương thức đặc biệt này để hoàn thành thành ước định dài gần trăm năm ấy.
Nam nhân đứng đối diện bàn của Trì Võng quay người lại, cười vang với các khách nhân khác trong quán: "Hôm nay là ngày lành tháng tốt, các anh em cứ thoải mái, phí tổn trong quán để ta mời."
Khách nhân trong quán đều sững sờ, rồi dồn dập cười nói: "Trang chủ đúng là rất rộng rãi, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, mượn lời tốt của Phong trang chủ."
Trang chủ Phong Vân sơn trang cười to nói: "Quán này từ đời thái gia gia của ta truyền tới ta, đã mở mấy chục năm, cuối cùng thì ngày mai cũng có thể —— đóng cửa rồi!"
1
Khách nhân trong quán im bặt, lộ ra vẻ lúng túng.
Trì Võng móc một tấm ngân phiếu từ trong ngực ra, cũng không thèm nhìn con số trên đó, rồi vỗ lên bàn một cái: "Cứ mỗi năm năm, ta sẽ người đưa đến ít nhất bằng số này cho người trong quán, tiếp tục sinh ý của tửu quán này đi, lỗ ta chịu, lãi cho ngươi."
Đại nam nhân cao to nhận ngân phiếu, nhất thời bất ngờ mà nhướng nhướng mày: "Chỉ cần bắc cảnh không phát sinh chiến loạn, thì số tiền này của ngươi đủ cho tửu quán này lỗ mười mấy năm. Lão đệ, như vậy không có lời."
Trì Võng cũng không muốn nghe thêm nữa, y ôm vò rượu đứng dậy, quay người đi ra ngoài.
Sa Thạch đột nhiên nói với y: "Trì Võng, người đó là trang chủ Phong Vân sơn trang, đang xếp ở vị trí thứ nhất trong bảng cao thủ võ lâm—— Phong Vân Tranh... Hắn là kẻ say mê võ nghệ, trăm năm mới có một, thiên tư luyện võ so với ngươi chỉ cao chứ không thấp hơn, không ngờ còn có thể bất ngờ gặp được, ngươi không định nhân cơ hội này mà kết giao bằng hữu với hắn sao?"
Trì Võng đáp lại, ngữ khí lạnh lùng, kiêu ngạo: "Kết cái rắm, ta cần gì biết hắn là ai."
Y ôm vò rượu, dùng khinh công rời đi như bay.
Ai thích đệ nhất thì thích, bây giờ y chỉ muốn tìm nơi yên tĩnh nhất, lặng lẽ uống hết vò rượu này.
Vùng núi bắc cảnh ở vị trí cực bắc, một năm chỉ có hai mùa đông
- hạ.
Mùa đông kéo dài tới tận tháng sáu mới chấm dứt, nhưng vừa tới tháng chín đã chuyển từ hè sang đông, thời gian hai mùa xuân thu mỗi năm ngắn ngủi đến mức có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trời đã vào đông, ngày rất nhanh đã tàn.
Ở giữa sườn núi, Trì Võng nhìn bầu trời đã triệt để đen thui chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi.
Trì Võng cũng không phải người dễ say.
Nhưng nhân có vò rượu thơm thuần, đã ủ cả trăm năm, lại còn là để thực hiện ước định với lão bằng hữu từ trăm năm trước, trong đêm đen gió lớn, y cứ như vậy mà uống say.
Sa Thạch quan tâm nói: "Trì Võng, ngươi uống nhiều rồi."
"Có đáng bao nhiêu đâu." Trì Võng từ từ nói, "Ta xưa nay chưa từng uống nhiều, nhưng hôm nay thì muốn."
Đến giọt rượu cuối cùng trong vò Trì Võng cũng không tha, sau khi chắc chắn đã cạn sạch rồi mới cẩn thận đặt vò rượu sang bên cạnh, bản thân thì rầm một cái, nằm xuống giữa sườn núi tuyết trắng mênh mang.
Một lát sau, Trì Võng lại nói: "Có đôi lúc ta nghĩ, một mình ta sống lâu như thế để làm cái gì?"
Vậy nên Sa Thạch biết là y đã say, tuy rằng lo lắng nhưng nó cũng không biết nên làm gì.
Trì Võng nhẹ giọng nói: "Hiếm khi có người còn nhớ đến ta, cảm giác này thật tốt... Nhiều năm nay, ta vừa sợ bọn họ nhớ kỹ ta, lại càng sợ họ sẽ quên mất ta. Sau đó nghĩ lại một chút, cho dù bọn họ có nhớ hay là đã quên ta, thì có khác biệt gì đâu?"
"Nhiều năm như vậy, ta đều phải trải qua một mình, đây là do ta tự chọn thì có gì phải sầu khổ, nhăn nhăn nhó nhó như đám trẻ con? Từ trước đến nay ta luôn là người cứng rắn... Ta cũng sẽ là người sống tới cuối cùng."
Sa Thạch phụ họa, thanh âm cô đơn: "Ý chí của ngươi cứng cỏi hơn ta nhiều, nếu ta mà phải trải qua bảy trăm năm một mình, e là đã sớm phát điên rồi... Có lẽ chính vì hắn hiểu ta, mới cho ta gặp được ngươi sau khi tỉnh lại đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!