Chương 27: Nhà Nào In Tiểu Hoàng Thư?

Nếu Trì Võng đã cố tình tới thôn Tử Đằng một chuyến, tất nhiên sẽ không tay trắng trở về.

Y sắp xếp cho Yến nương trước, đưa cô nương mù này về trong thôn Tử Đằng.

Cô nương ấy vốn là người thôn Tử Đằng, biết được dẫn vào trong thôn thì nói với Trì Võng: "Sau khi ta dọn vào thành đã bán nhà cũ trong thôn đi, không thể tiếp đãi ngài... Đúng rồi, tới quán trà Vương ký phía trước, bên trái là..."

"Là một khách điếm." Trì Võng tiếp lời.

Yến nương ngừng lại một chút mới phản ứng lại: "Tiểu Trì đại phu, trước đây ngài đã từng ghé qua thôn Tử Đằng rồi à?"

"Lâu lắm rồi ta không tới đây, khách điếm này cũng coi như khá lâu đời rồi."

Trì Võng đưa cô nương tới khách điếm, thuê hai gian phòng, còn thanh toán nhiều hơn bình thường để lão bản khách điếm tìm một cô nương tới giúp Yến nương tắm rửa một chút.

Y lại ra ngoài, đi dạo một vòng quanh thôn, khi đi qua y quán thì tiện tay bổ sung thêm ít dược liệu cần thiết, lại mua thêm một ít đồ dùng hàng ngày.

Quay về khách điếm, Trì Võng mượn sân sau của khách điếm để nhóm lửa, cho dược liệu vào nồi đất, chuẩn bị sắc thuốc cho Yến nương.

Sắc thuốc cũng cần phải có rất nhiều học vấn, nếu lửa to, nồi sắc không tốt sẽ ảnh hưởng đến dược hiệu, thậm chí nếu sắc không đúng cách, không những không cứu được người bệnh, có khi lại còn thành hại người.

Mà nếu người sắc thuốc quá lỗ mãng tùy ý, không khống chế được nước, lửa, nếu lửa không đủ nóng, thì hiệu quả của thuốc sắc ra cũng giảm đi rất nhiều.

Trong tình huống không có đại phu nào hỗ trợ, y không thể để cho tiểu nhị sắc thuốc được, không còn cách nào khác, đành phải tự mình ra tay.

Bây giờ Trì Võng cũng bắt đầu suy nghĩ, nếu mình định hành y cả đời, có phải là đến lúc cần cân nhắc đến việc tìm một dược đồng cho mình không?

Nếu có dược đồng đi theo, ít nhất y cũng không cần tự tay sắc thuốc thế này, vậy y cũng có nhiều thời gian hơn, cứu được nhiều người hơn.

Nhìn nồi đất nhỏ bắc trên bếp lửa, Trì Võng đặt ghế nhỏ xuống bên cạnh rồi ngồi xuống, một tay cầm quạt, giữ lửa ổn định, tay kia lấy ra một quyển thoại bản mà y vừa tiện tay mua khi đi dạo quanh thôn Tử Đằng.

Sa Thạch luôn cảm thấy một bộ sáu, bảy quyển "Túy Tụ Đào" đã khiến Trì Võng phải chịu đả kích quá lớn, bây giờ lại thấy y chủ động đọc thoại bản long dương khiến nó càng thêm kinh hồn bạt vía.

"Túy Tụ Đào" rất được ưa chuộng, được lưu truyền rộng rãi khắp hai miền nam bắc, Trì Võng cũng không đến mức lại đi mua một quyển tiểu hoàng thư có mình là nhân vật chính nữa, y mua một quyển thoại bản nguyên tác, đọc kỹ từng trang.

Sa Thạch nhỏ giọng run run hỏi: "Trì Võng, ngươi có sao không?"

"Không có chuyện gì a, ta vẫn tốt lắm." Sắc mặt Trì Võng cực kỳ bình thản, bình thản đến mức khiến người khác không rét mà run, "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nếu muốn giải quyết sức lan tỏa của vị Đào Hoa công tử kia, tất nhiên phải làm gì đó khác hẳn bình thường."

Sa Thạch thấy chết không sờn, bắt đúng trọng điểm: "Vậy sao ngươi không mua thoại bản về ngươi ấy? Không phải tự nhiên mà "Túy Tụ Đào" lại nổi tiếng như thế đâu, người xem loại thoại bản bình thường ngoài đường này làm gì, có quyển nào sắc tình được như "Túy Tụ Đào" đâu."

Trì Võng bộp một cái đóng sách lại, cười mỉm nói: "Có lẽ lời ngươi nói cũng có lý, nhưng trước tiên cứ thế này đã, cho ta chút thời gian để tiếp nhận loại chuyện này."

Lần trước Sa Thạch đã thấy Trì Võng đã bị kích thích quá mạnh, không dám ăn nói linh tinh nữa.

Sa Thạch ngậm miệng, cũng không còn ai lui tới, sân sau bây giờ chỉ còn Trì Võng ngồi canh nồi thuốc đang sôi âm ỉ, không gian vắng lặng.

Đúng lúc này, có một con quạ đen từ trên trời quay mòng mòng rơi xuống.

Trì Võng ngẩng đầu nhìn lên, duỗi tay ra vững vàng đỡ được con quạ đen kia.

Đây không phải quạ bình thường, nhìn kỹ sẽ thấy chỗ mỏ chim có một vệt xanh dương. Trì Võng lấy một viên thuốc từ trong hòm ra, bóp nát sáp ong, đút cho quạ mỏ xanh, con quạ ăn xong viên thuốc thì đập cánh bay đi mất.

Cuối cùng Sa Thạch cũng không chịu được cô quạnh, chủ động gợi chuyện: "Đó là chim ngươi nuôi à?"

"Là quạ Vô Chính Môn dùng để tìm chưởng môn, nó có thể ngửi được mùi thuốc trên người ta và tìm thấy ta. Ta đã cho Dư Dư một viên, như thế thì quạ của hắn cũng sẽ tìm được ta."

Trì Võng đọc sách rất nhanh, ba bốn quyển thoại bản long dương đã bị y dùng tốc độ chóng mặt xem hết, sau khi xem xong thì tiện tay ném vào bếp, đỡ phải thêm củi đốt.

Sa Thạch nói có lý, mấy quyển thoại bản khác trên phố đều kém xa "Túy Tụ Đào", nếu chỉ thế này thì không đủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!