Mặt trời chính ngọ đã lên cao, Phòng Lưu bình tĩnh trở về viện của mình.
Cửa sổ phòng đóng chặt, ánh dương quang bên ngoài không chiếu được vào trong, rõ ràng đã là giữa trưa nhưng trong phòng lại là một mảnh đen kịt, giơ tay không thấy ngón.
Phòng Lưu rót cho mình một chén trà nguội, ngửa đầu uống cạn.
Uống hết trà, cậu nhìn chén trà trống rỗng trêm tay, trong nháy mắt muốn ném mạnh nó vào tường, vỡ tan nát, nhìn từng mảnh từng mảnh chén nát tan rơi trên mặt đất, không còn là cái chén ban đầu nữa.
Nhưng trong nháy mắt, cậu đã khống chế được tâm tình của mình, còn lạnh lùng ra lệnh: "Xuống đây."
Một người nhảy từ trên xà nhà xuống, quỳ một gối trước mặt Phòng Lưu.
"Lưu công tử, trong Vô Chính Môn mới truyền tin tới."
Phòng Lưu đã tỉnh táo lại: "Nói."
"Lưu công tử, chưởng môn đã trở về rồi."
Động tác Phòng Lưu trong nháy mắt khựng lại: "... Chưởng môn."
"Vâng, là Dư Dư
- tên lái đò, đã mang chưởng môn lệnh về, sau đó thì không ai rõ tung tích hắn, Chu trưởng lão đang phái người đi khắp nơi tìm bắt hắn."
Phòng Lưu cười nhạo nói: "Ngu xuẩn, trước tiên, không cần biết việc chưởng môn quay về là thật hay giả, vậy mà lão ta còn dám bắt người của chưởng môn, đây là muốn người khác không biết sao, lão ta tưởng có thể một tay che trời, lại còn muốn tiến xa hơn sao?"
"Hiện tại không ai nắm được hành tung của chưởng môn, nhưng hắn truyền một mệnh lệnh của chưởng môn cho ngài và Chu trưởng lão."
"Mệnh lệnh thế nào?"
Tên thuộc hạ quỳ trên mặt đất nói: "Chưởng môn lệnh cho ngài và Chu trưởng lão chấn hưng Lan Thiện Đường."
Phòng Lưu dựa vào cạnh bàn, trong tay xoay xoay cái chén trà không, khẽ cười: "Chưởng môn có ý gì đây? Nếu đã thật sự quay lại sau trăm năm thoái ẩn, sao lại không chịu ra mặt gặp người khác? Mà sự vụ trong môn hiện giờ xấu xa bẩn thỉu như vậy, thân là chưởng môn tại sao lại mặc kệ không quan tâm?"
"Hoặc là... y đã đổi ý." Khuôn mặt Phòng Lưu lạnh lùng, "Đây là thử thách của y, ai hoàn thành được sẽ nhận được sự ủng hộ của y."
Tên thuộc hạ nghi hoặc nói: "Nhưng liệu chưởng môn thật sự có khả năng... xử lý cục diện hiện giờ trong Vô Chính Môn sao?"
Phòng Lưu trầm ngâm không nói.
Có lẽ Chu trưởng lão cũng đang hoài nghi vấn đề này đi?
Quyền lực trong môn phái phân tán, Chu trưởng lão chiếm phần nhiều, mấy năm nay không biết đã ăn được bao nhiêu, sao lại cam tâm tình nguyện dâng tặng cho chưởng môn không biết ở đâu chui ra này?
Trăm năm nay, chưởng môn không hề hỏi đến sự vụ trong môn phái, cũng không có ai dám mạo danh chưởng môn truyền lệnh cho Vô Chính Môn.
Hơn nữa, phó chưởng môn cũng có biện pháp để nghiệm chứng thân phận của chưởng môn
- chính là hai mảnh phù lệnh hình hồ điệp có thể mở ra bản đồng âm dương. Nếu giả mạo chưởng môn thì không thể mở được bản đồng này.
Nửa mảnh phù lệnh của phó trưởng môn hiện đang ở trong tay Chu trưởng lão, giống như phần lớn tài nguyên trong môn đều đã bị Chu trưởng lão khống chế chặt chẽ.
Bên cạnh Chu trưởng lão, thực lực kém hơn một chút chính là Phòng Lưu, trong hành trình lên bắc cảnh lần này gặp phải Thiên Sơn Giáo, cậu đã mất hơn một nửa nhân thủ trong tay.
Đại khái không mất bao lâu, Chu trưởng lão sẽ phát hiện Phòng Lưu chỉ là một con cọp giấy, trông thì dọa người nhưng đập một cái là nát.
"Lan Thiện Đường." Phòng Lưu nhẹ giọng nỉ non: "Tại sao lại là Lan Thiện Đường? Trong môn, phái, sản nghiệp kiếm được tiền nhất là tiền trang tư nhân và các cửa hàng, Lan Thiện Đường vốn là thứ có cũng được, không có cũng không sao, không kiếm được bao nhiêu tiền lời, không làm ăn lỗ vốn đã là tốt lắm rồi... Tại sao chưởng môn lại chọn Lan Thiện Đường?"
Phòng Lưu suy tư rất lâu, mỗi giả thuyết cậu đưa ra đều bị chính cậu phủ định.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!