Chương 2: Tiểu Trì Đại Phu

Tiếp tục đi dọc theo quan đạo về hướng bắc, cuối cùng sẽ tới được bến tàu nối hai bờ nam

- bắc Khoan Giang.

Trong thời gian mênh mông vô tận, con sông này đã chứng kiến thịnh suy hưng vong của biết bao triều đại, thăng trầm của lịch sử, cần mẫn mà gắn kết hai bờ nam bắc.

Giờ đã là đầu xuân, băng trên Khoan Giang vừa mới tan, trên quan đạo người xe nườm nượp, tất bật vì cuộc sống mưu sinh.

Trì Võng một thân áo xám, trên lưng là hòm thuốc lớn, nhìn chẳng ăn nhập gì với nhau.

Người qua đường đều không nhịn được mà liếc nhìn y một cái, hòm thuốc kia nhìn thế nào cũng thấy rất nặng, bất kỳ lúc nào cũng có thể đè nát người thiếu niên kia, làm người khác lo lắng không thôi, chỉ sợ y sảy chân một cái là ngã dập mặt.

Cây cỏ thấp lè tè mọc trên bùn đất hai bên quan đạo, nhất là lúc vừa mưa xong, đất ngấm nước đến lầy lội, người đi qua bụi cỏ cao đến ngang gối khó tránh khỏi việc bị ướt giày.

Gió xuân se se, khí lạnh ở nam cảnh mang theo hơi ẩm thấm vào xương, mùa này mà để quần áo bị ẩm sẽ khiến người ta bức bối khó chịu vô cùng.

Thế nhưng, Trì Võng dường như không hề bị hơi lạnh ẩm ướt khó chịu này ảnh hưởng, ngược lại còn nghiêm túc nhìn xuống cỏ dại dưới chân.

Có vẻ như y đang tìm kiếm cái gì đó trong bụi cỏ.

Dẫm phải vũng bùn, Trì Võng trượt chân, cả người ngã nhào về phía trước nhưng y đã lấy lại thăng bằng rất nhanh.

Dưới chân y là một khóm cây có lá hình quả đào, màu đỏ tía, chỉ cần bước thêm một bước là y sẽ giẫm phải chúng.

Trì Võng cẩn thận lùi lại về phía sau nửa bước, đặt hòm thuốc sang một bên, lấy ra một con dao nhỏ màu bạc, nhẹ nhàng cắt đám cây trước mặt.

Lá trên tay y càng lúc càng nhiều, đến khi không cầm được nữa, y kéo một ô trống trong hòm thuốc ra rồi đặt chúng vào trong.

Sau khi thu được dược liệu yêu thích, Trì Võng đi ra khỏi chỗ đất lầy lội đó.

Mấy cây cỏ cao đến đầu gối làm ướt vạt áo của y, trong tiết trời ẩm thấp này, khiến cho hơi lạnh buốt đến tận xương.

Trì Võng lại chẳng hề để tâm, chỉ chăm chăm che chắn cho hòm thuốc của mình, y quay trở lại quan đạo, tiếp tục đi về phía bến tàu đi bắc cảnh.

Bây giờ đã là cuối tháng hai, nhưng thời tiết lại không giống với tháng hai trong ấn tượng của y.

Trước đây, tháng hai tháng ba là trời đã vào xuân, băng trên Khoan Giang đã tan hết, người qua lại hai bờ nam bắc nườm nượp.

Mấy trăm năm nay, cứ vào độ thời gian này Trì Võng đều có thể thấy dòng người tất bật xuôi về bến tàu, trên quan đạo ngựa xe như nước, cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt không dứt.

Vậy mà năm nay trên quan lộ lại có rất ít người qua lại, lâu lâu mới lại thấy một hai người vội vã đi trên đường. Trong suốt bảy trăm năm qua, đây là lần đầu tiên mà Trì Võng lại thấy quan đạo tiêu điều, vắng vẻ đến thế vào dạo đầu xuân.

Trì Võng thu lại ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước

Hòm thuốc trên lưng y vẫn còn trống đến một nửa.

Đi bộ dọc theo quan đạo một lúc thì đến một cái trấn nhỏ. Y nhớ trăm năm trước ở đây có một y quán tên là Lan Thiện Đường, không biết giờ có còn hay không, y muốn ghé qua bổ sung ít dược liệu.

Tới gần trấn nhỏ, y mới lại nhìn thấy dân chúng.

Trì Võng cúi đầu, chậm rãi bước đi, chỉ nhìn thẳng đường đi trước mặt.

"Đại phu! Tiểu đại phu phía trước xin dừng bước!"

Thanh âm lo lắng vang lên sau lưng y, Trì Võng liền dừng lại.

Y thấy một nam nhân trung niên mồ hôi nhễ nhại đang đẩy một cái xe đẩy bằng gỗ, chạy chậm về phía trước.

"Tiểu đại phu, nhanh cứu người a!" Nam nhân trung niên la lớn: "Hôm nay cha ta bị ngã lộn nhào một cái ngoài ruộng, gãy cả chân, lão nhân gia đã lớn tuổi, phiền ngài xem giúp một cái!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!