Đám giáo chúng mặc hắc y đi về phía xe ngựa, trong vài bước ngắn ngủi này, Phòng Lưu đã kịp lược lại mọi chuyện trong đầu một lần.
Bây giờ lựa chọn lý trí nhất chính là nhân lúc đám người kia chưa kịp phản ứng, bỏ lại Tiểu Nhiễm tỷ đang bệnh nặng trong xe ngựa, một mình chạy thoát thân.
Lựa chọn như vậy thì khả năng sống sót của cậu sẽ lớn nhất, cứ mỗi một khắc trôi qua, khả năng cậu chạy trốn thành công lại giảm đi.
Một tên giáo chúng mở cửa xe ngựa, ló đầu vào liếc mắt nhìn, rồi lôi người đang nằm trong xe ném xuống đất: "Không sai, chính là con nhãi này! Trông thế này thì chắc là đã bệnh sắp chết rồi, chúng ta nhanh chóng đưa nó về Thiên Sơn Giáo, để giáo chủ tra khảo."
Người bị ném xuống đất là một cô nương ăn mặc đơn bạc.
Nàng đã bệnh quá nặng, bị ném xuống đất cũng không nhúc nhích nổi, giống như đã mất ý thức, nếu Trì Võng không ngưng thần lắng nghe thì cũng không thể nghe được tiếng hít thở thoi thóp của nàng.
Sắc mặt nàng vàng vọt, tử khí tràn ra cả người, trên cổ đã nổi hoàng ban.
Trì Võng đã thấy bệnh trạng tương tự như trên người bị nhiễm ôn dịch, cũng không tính là quá xa lạ.
Nhưng theo lời của giáo chúng Thiên Sơn Giáo, loại ôn dịch nàng nhiễm phải khác với ôn dịch bắc cảnh, nếu dùng phương thức trị liệu cũ e là không cứu được.
Đầu tiên, chưa nói đến việc tại sao giáo chúng Thiên Sơn Giáo lại dám nói mình có thể khống chế ôn dịch, bây giờ quan trọng nhất là Phòng Lưu không thể xác định được những gì giáo chúng Thiên Sơn Giáo nói là thật hay giả, điều duy nhất cậu có thể chắc chắn là, cho dù hôm nay cậu có cửu tử nhất sinh cứu được nàng, thì cuối cùng cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nếu như may mắn có thể giết ra được một đường sống, thì giữa chốn rừng núi hoang vu thế này, cậu đi đâu tìm được đại phu tới lập tức chữa trị cho nàng, kết quả cuối cùng chẳng phải cũng vẫn như vậy sao.
Chỉ là....
Ánh mắt Phòng Lưu đảo qua cô nương ấy, tâm tính vốn lạnh lùng cũng nổi lên một tia xúc động.
Tiểu Nhiễm tỷ là người duy nhất trên đời này từng thật lòng che chở cho cậu.
Tuy rằng chân tâm của nàng chỉ dành cho cậu có hai phần, thì đó cũng là niềm ấm áp duy nhất mà Phòng Lưu nhận được từ lúc trưởng thành tới nay.
Muốn chạy trốn một mình sao?
Cậu nghe đám giáo chúng Thiên Sơn Giáo bàn luận: "Cũng đã bệnh đến mức này rồi, còn cứu được không?"
"Giáo chủ nói, không cần biết con nhãi này sống hay chết, nhất định phải đưa về cho ngài, ngài tự biết cách xử lý. Dù sao thì khi chúng ta đem người về, giáo chủ sẽ ban thần thủy cho chúng ta, cũng không sợ mắc phải ôn dịch."
Giáo chúng Thiên Sơn Giáo đá đá lên người Tiểu Nhiễm còn đang hôn mê, lật người nàng lại.
Một tên trong số đó thèm nhỏ dãi nói: "Con nhãi này, lớn lên cũng không tệ, eo nhỏ mông tròn, nếu có thể qua khỏi, ầy, có thể xin giáo chủ khai ân, thưởng nàng cho mấy người chúng ta..."
Phòng Lưu còn đang do dự, nghe được lời, trong mắt lộ ra ý hung tàn.
Biến cố xảy ra trong nháy mắt.
Thiếu niên đang phủ phục dưới đất, thừa lúc giáo chúng Thiên Sơn Giáo không phòng bị, đột nhiên nhặt lên hai đoạn thương vừa bị mình vứt xuống đất lúc nãy, cậu dùng thương chống đất mà đứng dậy, trực tiếp đâm vào bụng hai tên hắc y nhân trước mặt.
Kiếm trong tay hai tên này rơi xuống, bị Phòng Lưu đoạt lấy.
Tình thế ở hiện trường nhất thời đại loạn, đây chính là thời cơ chạy trốn tốt nhất.
Trên mặt thiếu niên dính đầy máu, cậu nhìn về phía tiểu cô nương vừa bị kéo xuống khỏi xe ngựa kia, thần sắc từ do dự chợt chuyển sang kiên định.
Cậu nhảy tới bên cạnh xe, song kiếm đánh lui đám giáo chúng Thiên Sơn Giáo đang đứng quanh cô nương ấy, thần sắc càng trở nên bình tĩnh hơn.
Phòng Lưu nhẹ giọng nói: "Tiểu Nhiễm tỷ, ta không đi."
Cậu thu hết tình thế bốn phía vào trong đáy mắt, biết rằng mình đã là thú bị nhốt trong bẫy, khó lòng sống sót. Máu tươi vừa bắn lên mặt cậu vẫn còn nóng hổi, giữa mi mắt lộ ra một tia sát khí: "Nếu hôm nay ta không thoát được khỏi đây, thì hôm nay chính là ngày ta cùng các ngươi mất mạng, nhưng nếu trời không tuyệt đường sống của ta, để cho ta một đường sống ra ngoài..."
Cậu nhẹ giọng nói: "... Tiểu Nhiễm tỷ, ta muốn tỷ tặng cho ta một lễ vật, ngươi nhất định phải sống cho ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!