Trì Võng và Trang Diễn xuất phát từ phía bờ nam cảnh vừa đi vừa dừng hết ba tháng, không làm gì nhiều, cũng chỉ là vui vẻ ăn ăn uống uống, mỗi ngày trôi qua đều cực kỳ nhàn nhã.
Trong bảy trăm năm qua, Trì Võng có thừa thời gian để đi khắp cả hai miền nam bắc, nhưng Trang Diễn thì khác, trước đó hắn sống ở bắc cảnh, đã từng là chư hầu một phương, nắm trong tay quyền cao chức trọng, hắn không dám rút dây động dừng, cũng không có nhiều cơ hội tới phía nam du ngoạn. Sau này, hắn sống trong số hiệu Vô Chính, phạm vi hoạt động lại càng có hạn, cho nên chưa từng có cơ hội du ngoạn khắp hai miền nam bắc như Trì Võng.
Hai người liền nhân cơ hội này, vui vẻ du ngoạn ở phía nam, bây giờ đã không còn gì phiền lòng cả hai nữa, họ có thể tiêu sái hành tẩu nhân gian, nhẹ nhàng như mây gió, chỉ tội cho Phòng Lưu đã bị rơi vào quên lãng, cậu chạy từ bắc cảnh tới phía tây, nhưng có đi đâu cũng không tìm được người, đành phải hỏi thăm tin tức của Trì Võng ở mỗi nơi họ từng đi qua, chắp vá lại hành tung của hai người.
Không ai biết được tâm tình của Phòng Lưu năm đó, sau khi cậu biết tin Trì Võng đã nhân lúc cậu ra ngoài, tự ý dong thuyền đi về phía tây, đến lúc thuyền quay lại, tuy rằng thuyền viên không thiếu một ai nhưng lại thiếu mất Trì Võng. Mấy năm liền Trì Võng đều bặt vô âm tín, tất cả mọi người đều nghĩ y hẳn đã lành ít dữ nhiều, càng không ai biết được Phòng Lưu đã đỏ cả mắt bao nhiêu đêm.
Cậu càng không ngờ được rằng, khi bản thân sắp hết hy vọng, lại nhận được tin về Tiểu Trì ca ca của cậu mà không có bất kỳ điềm báo nào.... À nhầm, Tiểu Trì tổ tông của cậu vẫn còn sống, cậu đã kích động nhường nào.
1
Đáng tiếc Trì Võng không hề biết chuyện Phòng Lưu cứ luôn chậm một bước sau lưng mình đã sắp rơi vào tuyệt vọng. Y và Trang Diễn chơi đủ rồi, cuối cùng thống nhất trước khi mùa đông tới, họ sẽ trở lại trạch viện cũ của hai người từ bảy trăm năm trước trong thôn Tử Đằng ở bắc cảnh.
1
Mấy năm trước, Trì Võng và Phòng Lưu từng cho người dọn dẹp sạch sẽ tòa trạch viện này, tuy rằng Trì Võng không sống ở đây, nhưng vẫn luôn cho người quản lý, quét tước giữ gìn. Trạch viện này cũng có ý nghĩa phi thường trong lòng Trang Diễn. Đây là tổ trạch của mẫu thân hắn ở bắc cảnh trước khi gả đi, tòa trạch viện rộng lớn này được bố trí để cho các đại phu ở hai miền nam bắc mộ danh mà đến, rồi trú lại, không lấy dù chỉ một xu, cung cấp miễn phí y phục, ăn ở cho họ, chỉ nhằm truyền thừa y thuật.
Cho tới bây giờ, danh hiền của Thiện nương tử vẫn còn lưu truyền ở bắc cảnh, một mình ngài sáng lập nên Lan Thiện Đường, tới nay vẫn còn hoạt động, thời điểm mọi người học tập ở Lan Thiện Đường, luôn coi ngài là tổ sư gia, tam bái dâng hương lên di họa của ngài.
Cuối cùng thì hai truyền nhân duy nhất của Thiện nương tử trên cõi đời này đã trở về nơi chứng kiến lịch sử truyền thừa y thuật của ngài.
"Lâu như vậy rồi, thế mà nơi này vẫn không khác gì với trước đây." Vừa vào tới tổ trạch Lan Thiện Đường, Trang Diễn lộ ra thần sắc kinh ngạc, đặc biệt là sau khi thấy bày biện trong chủ viện giống hệt như khi họ mới thành thân, nhất thời khiến cho Trang Diễn cảm thấy như còn đang nằm mơ, nghi ngờ không biết có phải mình vẫn còn ở bảy trăm năm trước, ký ức dịu dàng mà kiều diễm vẫn còn hiện ra ở từng góc nhỏ.
Thế nhưng Trì Võng cực kỳ bình tĩnh đứng bên cạnh đã lập tức kéo hắn quay lại hiện thực.
Trì Võng bầu bạn cùng hắn cả đường du sơn ngoạn thủy, có thể ăn chung, ngủ chung với người thương thật tốt biết bao, nhưng hắn nhiều nhất cũng chỉ được Trì Võng cho phép cầm tay nhỏ, mà còn phải là lúc tâm tình y vui vẻ mới được, còn có thế nào... cũng không chịu cho hắn chạm vào người. Nói thế nào cũng không được, một lần cũng không được. Trang Diễn tỉnh cả hồn, có lẽ là vì lần trước, nhân khoảng thời gian ngắn ngủi khi Trì Võng bị mất võ công, việc bản thân nấu cháo hải sản ba ngày ba đêm, không cho y xuống giường đã để lại ấn tượng quá sức ác liệt, cho đến nay đã thành bóng ma trong lòng Trì Võng.
Trì Võng dắt theo hắn đi xem xét tổ trạch, khi hai người tới chỗ có giàn hoa tử đằng, không hẹn mà cùng rơi vào trầm mặc.
Mặc dù hắn rất muốn nhớ lại tư vị lần trước, nhưng Trang Diễn rất biết quan sát sắc mặt, nhìn gương mặt vô cảm của Tiểu Trì thì chủ động lên tiếng: "Trong tổ trạch này, còn có cả giảng đường mà năm đó mẫu thân từng giảng bài cho các đại phu, hay là chúng ta tới nhìn một chút?"
Trì Võng dẫn hắn đi, Trang Diễn nhìn giảng đường rộng rãi trống trải, bên trong còn có mấy chục cái bàn, cạnh đó là đầy đủ dược liệu dùng cho các phương thuốc, mùi thuốc đăng đắng bay khắp phòng, nơi này dường như đã trở lại giống như lúc Thiện nương tử khai đường giảng bài trước đây.
Sau khi Thiện nương tử mất, nghiêm ngặt một chút thì Trang Diễn chính là truyền nhân đời thứ nhất, sau này, Trang Diễn đã phó thác lại tất cả cho Trì Võng chỉ bằng một phong thư trước lúc lâm chung. Cũng không phải Trì Võng chưa từng giảng bài cho đại phu, nhưng muốn tinh thông y thuật của Thiện nương tử, cần phải có thiên phú và nỗ lực của bản thân, thiếu một thứ cũng không được, trải qua một quãng thời gian dài dằng dặc, trong số truyền nhân sẽ luôn xảy ra tình huống vàng thau lẫn lộn, y thuật tinh diệu cứ vậy mà mai một từng chút một.
Cây đào nhỏ được trồng trong viện năm đó, giờ đã trở thành một cây đại thụ che trời, còn y thuật của Thiện nương tử cũng đã thất truyền phần nào, đệ tử truyền thừa của Lan Thiện Đường trải qua vô số đời, nhưng tới giờ vẫn chưa thể coi là "Đào lí thiên hạ"*.
*: trong đó đào lí được ví với học trò, cụm này có nghĩa là học trò trải khắp thiên hạ.
Trì Võng đúng lúc lên tiếng: "Mấy năm trước rảnh rỗi, em đã từng trải qua hai mùa đông ở đây, cho mời tất cả đại phu ở khắp hai miền nam bắc của Lan Thiện đường, nếu tự nguyện đều có thể tới đây nghe em giảng bài. Bây giờ trần ai lạc định, không có việc gì khẩn yếu, cũng chẳng có ai có thể coi là truyền nhân thích hợp hơn người, không bằng tiếp tục tuân theo chí nguyện của mẫu thân Thiện nương tử của người, mùa đông năm nay lại mở lớp giảng bài, tiếp tục truyền thừa y thuật cho những đại phu ưu tú."
Trang Diễn đương nhiên tán thành đề nghị này: "Em rất biết cân nhắc."
Thấy cá đã cắn câu, Trì Võng lộ ra nụ cười đã sớm biết trước: "Nếu người đã đồng ý, vậy thì dễ rồi. Em đã cho người truyền tin từ sớm, còn nói rõ đại phu giảng bài chính lần này chính là hòa thượng Tử An trong truyền thuyết đã hoàn tục, là người nhận được sư thừa của Lan Thiện Đường, tất cả đại phu trong y quán của chúng ta đều tỏ ra khiếp sợ, liều chết tranh nhau báo danh."
Qua lời trần thuật, Trang Diễn đánh hơi thấy mùi không ổn.
Quả nhiên, Trì Võng lại tiếp lời: "Tin tức đã truyền khắp nơi, ngày mai là ngày giảng bài đầu tiên của người... Phỏng chừng từ hôm nay sẽ có đại phu lục tục tới cửa. Tử An pháp sư, ngài nên khẩn trương chuẩn bị điểm chính để giảng bài, chậm trễ nữa là không kịp đâu."
Dự cảm chẳng lành đã thành sự thật, Trang Diễn nhìn Trì Võng khoan thai phất tay rời đi, còn nói được gì nữa đây? Phu nhân kêu hắn lên lớp, vậy cũng chỉ có thể lên thôi. Sau này thời gian có hạn, để đảm bảo chất lượng lớp học đã khua chuông gõ trống là Trang Diễn sẽ truyền thừa y thuật, thì hắn làm gì còn có thời gian ủ mưu này kia nữa?
Mỗi ngày, khi trở về phòng ngủ trong chủ viện, Trang Diễn vừa đặt lưng là ngủ như chết, sáng hôm xong lại phải dậy sớm chuẩn bị bài giảng, không thể không thu lại tâm tư đen tối.
Mà người tới cửa trước cả các vị đại phu, chính là Phòng Lưu. Trước đại môn có một chàng thanh niên cao lớn, vừa nhìn thấy mình thì đỏ cả mắt, bộ dạng cực kỳ ấm ức, Trì Võng hơi sửng sốt một chút rồi mới nhớ đúng là mình đã quên béng mất đứa nhỏ Lưu Lưu này, thảo nào y luôn cảm thấy hình như đã quên mất cái gì.
Ba năm trước không từ mà biệt, bây giờ Phòng Lưu đã thoát khỏi định nghĩa "nhóc con", ngũ quan nảy nở, rất có dáng vẻ nam nhân, thần thái, ánh mắt không còn non nớt, tinh xảo như muội muội song sinh của y nữa. Đến khi Phòng Lưu lại gần, Trì Võng phát hiện nhóc con này đã cao hơn cả mình, không biết lén ăn cái gì mà lớn lên lại cao như thế.
Phòng Lưu nhanh chân đi tới, tâm tình kích động, còn muốn dang tay ôm Trì Võng một cái: "Tiểu Trì ca..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!