Thời gian như ngừng trôi với Trì Võng mỗi lần y đứng dưới chân núi Bạn Sơn.
Cả thế giới xung quanh cũng dừng lại, không ai dám quấy rầy y.
Trì Võng không nghe thấy tiếng xì xào bàn tán ở xa xa.
Lòng y lặng như nước.
Y đứng ở đó, giống như một pho tượng, lồng ngực như không hề phập phồng lên xuống, sương đọng trên mi.
Trong bảy trăm năm nay, đã vô số lần y đứng dưới chân ngọn núi này.
Y chỉ dám đứng ở chân núi Bạn Sơn, nhìn sườn núi xanh um tươi tốt ở xa xa kia.
Y... không dám đi lên.
Cận hương tình khiếp.
Người bây giờ cũng khiếp.
Y nghĩ, đã lâu như vậy rồi, tội tình gì mà phải quấy nhiễu thanh tịnh của người kia.
Thế nhưng hôm nay đã định là sẽ có người tới quấy rầy thanh tịnh của y.
Lão nhân gia được cháu dâu dìu tới gần Trì Võng.
Lão chống gậy, phải phí rất nhiều sức lực mới đi được, lại kiên quyết đuổi cháu dâu vẫn còn lời muốn nói đi.
Lão tới bên cạnh Trì Võng, lặng yên nhìn y.
Mới đầu Trì Võng cũng không chú ý đến lão, vậy mà lão lại nhìn y thật lâu, lâu đến tận khi Trì Võng tỉnh lại, nhìn lão nghi hoặc.
Lão gia tử râu tóc bạc phơ, tướng mạo hòa ái, mắt sáng lên nhìn Trì Võng.
Răng lão đã rụng quá nửa, thanh âm có chút hàm hồ, cũng không cản trở việc Trì Võng nghe rõ lão nói gì: "Công tử a, ta thấy ngài đứng đây đã lâu, có muốn dùng cơm không?"
Trì Võng sững người: "Ta không đói."
Lão gia tử cười thoải mái: "Nhà ta ở gần đây, giờ cũng đã sắp đến giờ cơm tối rồi."
Trì Võng không hiểu ý đồ của lão, vì vậy không lên tiếng, quyết định yên lặng xem thế nào.
"Để ta gọi người nhà lại đây, tặng công tử một cái bánh nóng... Công tử đừng ghét bỏ, núi Bạn Sơn quá vắng vẻ, trong vòng tám dặm mười dặm quanh đây cũng không có quán cơm nào đâu."
Lão gia tử nói xong cũng không chờ Trì Võng từ chối, run rẩy chống gậy trở về.
Trì Võng nhìn thân ảnh lão đi cạnh ruộng, chia ra một chút chú ý.
Y có quen lão nhân gia này sao?
Không đúng, y đã ngủ trăm năm trong mộ. Nếu có quen biết thì trăm năm trước lão nhân gia này hẳn phải là...
Đó là một đoạn hồi ức mà Trì Võng không muốn nhớ đến.
Trăm năm trước, y đúng là từng tới núi Bạn Sơn mấy lần. Trong đó có một lần, có một bé trai nhà nông hộ từng chạy tới đứng khóc với y.
Bé trai hỏi: "Ngươi có phải là đại phu không? Ngươi mang theo hòm thuốc lớn như vậy, ngươi có phải là đại phu không?"
Trì Võng đã đứng ở đây lâu như vậy, nếu tình cờ có người đến gần thì y cũng hoàn toàn mặc kệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!