Chương 8: Đại ca, ta tàn nhẫn không?

- Ngươi nói ai là nhị đại ngốc tử đấy!

Dạ Côn cau mày đứng dậy, trong người đồng lứa, Dạ Côn xem như tương đối cao, phối hợp với hình ảnh cái đầu trọc có chút cảm giác xấu xa, cộng thêm vẻ mặt đen chìm, khiến hai vị tiểu thiếu gia có chút áp bách.

Người của Côn ca ta các ngươi muốn động liền động sao, tiểu tử này do Côn ca ta bảo vệ, dù sao nó đã giúp ta cõng không ít nồi.

- Ngươi... ngươi muốn làm gì, ta... ta chính là Nguyên gia chi tử!

Nguyên Chẩn xem như Tiểu Bá Vương, chẳng qua là trong người đồng lứa, nhưng lúc này nhận lấy áp lực Dạ Côn mang tới, lời nói đều có chút run run.

- Vuốt lưỡi thẳng lại rồi nói tiếp.

- Ngươi muốn...a...

Nguyên Chẩn lời còn chưa nói hết, một cái bàn dài liền đập tới.

- Đại ca, tàn nhẫn không, giống mẫu thân hay không.

Dạ Tần phủi tay, một mặt đắc ý.

Dạ Côn:...

Nếu mẫu thân ác giống ngươi, chỉ sợ cha sẽ bị đánh ra phân.

Nhưng không thể không nói, lực lượng Dạ Tần đúng là rất lớn, tuổi còn nhỏ đã có thể nhấc bàn dài cho lên, đoán chừng vừa rồi đã dùng hết khí lực bú sữa mẹ đi.

Chiêu này của Dạ Tần xem như trấn trụ tất cả mọi người, thậm chí Phong Điền bên cạnh đều choáng váng một nửa, sau một hồi lâu mới phản ứng được.

- Nguyên Chẩn, ngươi thế nào rồi?!

Nguyên Chẩn chẳng qua là bị đụng một cái, cũng không có chảy máu, dù sao Dạ Tần lớn thế nào, cũng chỉ có một chút như vậy, bất quá cũng đạt tới chấn nhiếp hiệu quả.

Nhưng mà... lên lớp không tới mấy canh giờ liền đánh nhau, lần này chỉ sợ phải bị phê bình rồi.

Ánh mắt Nguyên Chẩn mang theo kinh ngạc, dù sao lần thứ nhất có người dám hoàn thủ, một thoáng không biết nói thế nào mới tốt.

- Ngươi đánh ta...!!!

Nguyên Chẩn đứng dậy căm tức nhìn Dạ Tần, trong lòng vừa ủy khuất vừa uất ức.

Dạ Tần vừa định nói gì đó, lại bị Dạ Côn ngăn lại:

- Liền đánh ngươi đấy, làm sao?!

Huynh đệ ở bên ngoài, dĩ nhiên phải đồng tâm hiệp lực, Dạ Côn sao có thể để một mình Dạ Tần cõng nồi đây.

Làm đại ca, dĩ nhiên phải ra mặt cho đệ đệ, mặc dù mỗi lần đều là đệ đệ cõng nồi, muốn chia một chút nồi đều không được, thật là khiến người ta đau đầu.

- Tốt! Ngươi tên đầu trọc này chờ đó cho ta, ta đi nói cho lão sư biết!

Nguyên Chẩn nổi giận nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên vì tức.

- Không sai, nói cho lão sư nghe, các ngươi xong!

Phong Điền cũng ở bên cạnh phụ họa.

Dạ Côn còn cho là bọn họ muốn làm gì, nguyên lai đâm thọc a.

Bất quá đệ đệ bên cạnh có chút yếu ớt, ánh mắt né tránh, rõ ràng biết kết quả khi lão sư biết chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!