Theo phụ thân rời đi, Phong Điền cùng Nguyên Chẩn trong nháy mắt trở mặt, trên mặt ngoại trừ biểu lộ không còn sống lâu nữa ra, cũng không có thứ khác.
- Chúng ta nhất định sẽ trở thành thức ăn trong miệng hổ đá.
Phong Điền bưng lấy cái trán, đều không dám nhìn tới lão sư, bởi vì một khi nhìn thấy bộ dáng của lão sư, lòng tin ảo mình vừa dựng lên sẽ vỡ vụn không còn sót lại chút gì.
- Trái tim thật đau, khẳng định phụ thân ở bên ngoài có con tư sinh, thế mà mặc kệ sống chết của ta.
Nguyên Chẩn đau lòng nhức óc, nhìn những người hôm nay đến, cũng chỉ có mấy mạng như thế, người có thể trốn đều trốn cả rồi.
- A, các ngươi cũng tới à.
Dạ Tần mua rượu xong trở về nhìn thấy hai người, liền kinh hô nói một tiếng.
Mặc dù người sắp chết, nhưng mặt mũi nhất định phải có.
- Dạ Tần, thế nào, chỉ có ngươi mới có thể tới, hai người chúng ta liền không thể tới sao? Ngươi thấy chúng ta giống loại kém cỏi kia sao?
Dạ Côn cùng Ba Uyển Thanh không khỏi nhẹ gật đầu, rất giống...
Dạ Tần nhịn nghẹn miệng, sau đó đi tới trước mặt lão sư, đặt bầu rượu vừa mua ở bên cạnh, vẫn không quên nói ra:
- Lão sư, ông chủ quán rượu nói, mắt bị mù mới tin ngươi, đây là bầu rượu cuối cùng, nói sau này ngài đừng đến nữa.
- Thật? Quá tốt rồi, lại bớt không ít tiền, chúng ta lên đường thôi.
Nói xong Ngô Trì liền đứng dậy, buộc chặt rượu ở trên người, lung la lung lay đi ra.
Năm đứa bé chỉ cảm thấy, đây có phải quá qua loa rồi hay không, không nói những điều cần phải chú ý ư?
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền có một chút choáng váng, lão sư này quá không đáng tin rồi.
- Đi thôi.
Dạ Côn nói nhỏ một tiếng, tại sao không nghe thấy âm thanh đệ đệ đáp lại?
Nhìn lại, mặt trong nháy mắt liền phiền muộn, đệ đệ đang nói chuyện cùng Ba Uyển Thanh, căn bản không có nghe thấy.
Có lão bà liền quên huynh đệ, có thể hiểu được... có thể hiểu được...
Làm đại ca còn phải vác đồ vật cho ngươi...
Đường phố ngay lập tức xuất hiện một hình ảnh thú vị, một hán tử say rượu dẫn theo năm đứa bé ra khỏi thành.
Nói thật, đây là lần thứ hai Dạ Côn ra khỏi thành, lần thứ nhất ra khỏi thành chính là tiết Khánh Nguyên lúc sáu tuổi.
Từ đó liền
"Nhất chiến thành danh" a.
Đoàn người theo Ngô Trì lão sư đi hướng đông.
Bọn nhỏ dĩ nhiên không có nghi ngờ, dù sao cũng là lão sư dẫn đường.
Ngay cả Dạ Côn cũng không hề lo nghĩ, thế nhưng Dạ Côn không để ý đến một cái vấn đề chí mạng, đó chính là...
Đây là một tên lão sư uống say, ngay cả chính y cũng không biết mình đang đi nơi nào.
Nhìn hiện tại một chút, còn vừa đi vừa uống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!