Chương 43: Vấn đề này rất nghiêm trọng

Phong Điền thấy thế, bừng tỉnh đại ngộ:

- Ôi, ngực ta đau quá, khẳng định là bệnh cũ tái phát, y sư... y sư... ta sắp chết... cứu mạng a...

Dạ Côn nhìn hai tiểu tử thất tha thất thểu chạy đi giống như là sắp chết đến nơi...

Nhưng mà chuyện này hình như thật sự có thể kéo theo toàn trường.

- Ai u, ta chân căng gân, không được không được... tối thiểu phải nghỉ ngơi nửa tháng.

- Khi nãy té sấp mặt. Cái mũi của ta bị lệch, phải đi An Khang châu trị liệu.

- Không được, phong ấn nguyền rủa của ta tái phát, phải đi Thái Kinh chữa trị, các vị, sau này còn gặp lại.

Trong nháy mắt, toàn trường cũng chỉ còn lại huynh đệ Dạ Côn cùng Ba Uyển Thanh.

Dạ Côn dĩ nhiên cũng đã được nghe nói tới Lạc Nhật Sơn Mạch kia, cách huyện Thái Tây không xa, đi bộ nửa ngày là có thể đến, bên trong Lạc Nhật Sơn Mạch có rất nhiều dã thú, khá thường gặp nhất chính là hổ đá, không tính là đặc biệt hung mãnh, nhưng tiểu hài tử nghe thấy cũng rất sợ hãi.

Đương nhiên, bên trong Lạc Nhật Sơn Mạch còn có chủng loài dã thú khác, chỉ cần không đi vào sâu liền không sao, mục đích chủ yếu của Ngô Trì chính là luyện dũng khí bọn nhỏ một chút, có hắn ở bên cạnh che chở, dã thú mạnh nhất Lạc Nhật Sơn Mạch xuất hiện cũng không cần phải lo.

- Dạ Tần, ta đi về trước, sáng mai gặp.

Ba Uyển Thanh nhẹ nhàng nói ra, ngữ khí mang theo một cỗ mùi vị ngọt ngào.

Dạ Tần có chút chất phác, cười nói:

- Ừm, ngày mai gặp.

Ba Uyển Thanh ngoáy ngoáy trêu chọc tóc mai, mang theo nụ cười nhạt rời đi.

Dạ Côn khoát tay lên vai Dạ Tần kéo qua:

- Đệ đệ, không tệ, lão bà đều định ra tới.

- Đại ca, Uyển Thanh thích ta không, ta đã sớm nhìn ra.

Dạ Tần rất đắc ý, cảm giác Ba Uyển Thanh rất ôn nhu, hẳn là khác với mẫu thân.

- Xem ngươi vui chưa kìa, sao khi nãy không đưa người ta về nhà luôn.

- Tự nàng có thể về nhà, có cả xe ngựa đây.

- Ai nha, ta nói đệ đệ này, ngươi không hiểu được rồi, đại ca có kinh nghiệm, sẽ dạy ngươi thật tốt.

Dạ Côn làm dáng ta là người từng trải, sẽ dạy cho đệ đệ.

Dạ Tần sững sờ:

- Đại ca, ngươi cũng có lão bà à, làm sao không nói cho ta, ngươi lại gạt ta.

- ...

- Đại ca nào có lão bà?

Dạ Côn cảm giác vẫn đừng nên dạy đệ đệ, kinh nghiệm của mình không thể lộ ra được.

- Đại ca, ngươi cảm thấy ta sẽ tin ư...

Ánh mắt Dạ Tần chính là 100 cái không tin, sự tình của ta đại ca ngươi đều biết, đại ca thế mà còn có chuyện gạt ta, còn có thể làm huynh đệ thật tốt hay không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!