Chương 35: Con à, biểu hiện tốt một chút

*Chương có nội dung hình ảnh

Thế nhưng Phan Mệnh sao có thể từ bỏ như vậy, không phải nói kỳ tài ngút trời sao? Lão sư ngươi nói mạnh miệng.

- Phan Bình Bình.

- Cha.

- Ra tay chú ý một chút, chớ tổn thương kỳ tài ngút trời, biết không?

Phan Mệnh vẫn không rõ tình huống bảo nhi tử dạy dỗ Dạ Côn một chút, không phải ai đều có thể được xưng là kỳ tài ngút trời.

Bọn nhỏ đều nhìn về phía Phan Mệnh, phảng phất như đang nói, vị bá bá này, ngươi nói nghiêm túc sao?

Có người lớn xuất hiện, Phong Điền cùng Nguyên Chẩn cũng không dám nháo sự, thành thành thật thật đứng ở bên cạnh, phảng phất đang nói, chuyện này không có liên quan gì tới chúng ta.

Phan Bình Bình cũng muốn giải thích với cha một chút:

- Cha, tên đầu trọc này hắn...

- Bình thường, không cần nói nhiều, biết ngươi lo lắng làm hắn bị thương, hơi điểm nhẹ là được.

Phan Mệnh chắp tay cười nói, hoàn toàn không có hiểu ý nhi tử.

- Ta...

Phan Bình Bình rất muốn nói, ta đánh không lại tên đầu trọc đáng chết này...

Phan Mệnh hung hăng trừng một cái, bảo ngươi kiếm chút mặt mũi cho ta còn lằng nhằng, còn làm bộ dáng không tình nguyện, để cho lão sư của cha ngươi biết một chuyện, kỳ tài ngút trời không phải dễ làm như thế.

- Lão sư.

Dạ Côn nhìn Vi lão chắp tay nói ra.

- Côn Côn, có ủy khuất gì cớ nói với lão sư.

Vi lão rõ ràng là muốn làm chủ cho Dạ Côn, mặc dù đã về hưu, nhưng ở An Khang châu còn có thể nói mấy câu, bán chút mặt mũi không đáng kể.

Các bạn học rất muốn nói với lão sư, câu nói này hẳn là đến hỏi người kia mới phải, Côn ca nào có ủy khuất a.

Bất quá Dạ Côn vừa mới biểu lộ, xác thực hết sức ủy khuất, đây là bởi vì một mực thắng liên tiếp mà ủy khuất, nhưng loại ủy khuất này có thể nói ra sao, không thể a.

- Lão sư, học sinh cũng không có ủy khuất.

Dạ Côn chắp tay nói ra, lão sư đối với mình không tệ, về sau phải báo đáp lão sư thật tốt mới được.

Lời này Phan Mệnh thích nghe, chắp tay cười nói:

- Lão sư, nếu học sinh của ngài còn muốn tiếp tục, không bằng để bọn nhỏ tiếp tục đi.

- Cẩn thận một chút, không được thì thôi, đừng sính cường.

Vi lão cẩn thận căn dặn.

- Ta biết rồi, lão sư.

Dạ Côn bây giờ không phải là muốn thắng, mà chỉ muốn biết thân thể của mình đến cùng đã thay đổi như thế nào.

Vi lão đi đến một bên, yên lặng nhìn xem, cũng không nguyện ý phản ứng Phan Mệnh, nếu như Dạ Côn bị thương tổn tới, vậy cũng đừng trách lão sư.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!