Chương 33: Để côn ca cao hứng một chút

Thế nhưng!

Cái mông ngựa vuốt rất tốt, khiến cho ta không thể giận nổi, chỉ cảm thấy hai tên hùng hài tử này có chút nghịch ngợm.

Phan Bình Bình còn tưởng rằng Côn ca là ai, tấm da trâu này đều sắp thổi lên trời, nói cả nửa ngày hóa ra là tên đầu trọc này.

Hài tử mới lớn như vậy, kém chút bị các ngươi thổi thành Kiếm Đế, làm hại mình vừa rồi cũng có chút luống cuống, ngẫm lại thật đúng là mất mặt.

Ha ha ha ha ha!

Phan Bình Bình lớn tiếng cười to.

- Nhìn kia, dùng nụ cười để che giấu nỗi sợ hãi.

Phong Điền chỉ Phan Bình Bình hô to một tiếng.

"Hụ khụ khụ khụ khục..." Phan Bình Bình một hơi không có khống chế tốt, bị ngẹn sặc.

Dạ Côn tự hỏi sao trước kia mình không phát hiện ra được, miệng hai tên Nguyên Chẩn cùng Phong Điền này có thể giết người trong vô hình.

- Côn ca, y sợ ngươi!

- Ừm, ta đã thấy.

Hai người ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, nhưng ngươi lại không có cách, cao thủ a.

- Ai nói ta sợ hắn?!

Phan Bình Bình quát lạnh một tiếng, quạt xếp trong tay vừa thu lại, lập tức tản mát ra một cỗ khí tức không tầm thường.

Lão sư ngồi ở dưới mái hiên uống rượu nhìn sang, tuổi còn nhỏ đã có thực lực Kiếm Đồ, không hổ là thiếu niên lang từ An Khang châu tới.

Đối với khí tức nhận biết, bọn nhỏ còn chưa xác định được, chỉ cảm thấy một cỗ áp lực phát ra, khiến cho mình hết sức không thoải mái.

Nguyên Chẩn nuốt một ngụm nước bọt, phách lối nói ra:

- Làm bộ cái gì, Côn ca, nơi này giao cho ngươi, tất cả mọi người lui lui, đừng quấy rầy Côn ca luận võ, Côn ca ra tay không nặng không nhẹ, nếu như bị ngộ thương, vậy cũng không tốt.

- Đều tản ra, tản ra.

Phong Điền cũng ở bên cạnh hô.

Rõ ràng chuyện không có gì, thế bị hai tiểu tử này thúc đẩy, hai tên này đúng là nhân tài mà.

- Đại ca cẩn thận, cái tên này không tầm thường.

Dạ Tần hoàn toàn tin tưởng đại ca mình, đại ca cho tới bây giờ chưa từng thua qua, một tên tiểu tử cuồng vọng ở trước mặt đại ca không tính là gì cả.

Dạ Côn đều không biết mình làm gì, đột nhiên chuyện lại biến thành như vậy, Côn ca ta xưa nay không ra tay a.

Ba Uyển Thanh nhìn về phía Phan Bình Bình thấp giọng nói ra:

- Chú ý đúng mực, cha ta rất coi trọng Dạ Côn.

- Đó là cha ngươi, không phải cha ta!

Phan Bình Bình cũng nổi nóng, hôm nay mặt mũi gần như mất hết, đều là bởi vì cái tên đầu trọc đáng chết này, nếu như không dạy dỗ hắn một trận, y sẽ ăn ngủ không yên.

- Ngươi! Nếu ngươi đả thương Dạ Côn, tự chịu trách nhiệm!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!