Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ giấc mộng kia là thật sao???
Mình thật bắt một tên tội phạm truy nã?
Sau đó liền đổi cho mình một thân thể tốt?
Dạ Côn nhẹ nhàng thở ra, cái này cho tốt, không phải đại bảo bối gì, nếu như cho vũ khí trâu bò hoặc là kiếm kỹ gì gì đó, Côn ca ta hiện tại liền sẽ đốt đi, nói được thì làm được.
Không đúng!
Đây không phải lại đang xui khiến Côn ca ta không cần nỗ lực sao?
Vóc người này phải nỗ lực mới có thể có được, thế nhưng hiện tại thế nào, không cần tốn nhiều sức liền đến rồi!
Dạ Côn ta chỉ muốn nỗ lực mà thôi, vì sao lại không nguyện ý để cho ta nỗ lực, vẫn luôn dùng loại phương thức này khiến cho Côn ca ta sa đọa, nhưng mà vô dụng, Côn ca ta sẽ một mực nỗ lực đi xuống.
Nhìn bản thân mình trong gương, cảm giác không tệ, bất quá tuyệt đối không nên cho đệ đệ nhìn thấy, bằng không thì tiểu tử kia lại bắt đầu ghen ghét.
Mặc áo dài vào, Dạ Côn uống một hớp nước liền nằm ở trên giường nghỉ ngơi, chờ lúc nữa xem có thể thuyết phục phụ mẫu để mình tu luyện hay không, mẫu thân thật sự có chút nhỏ nói thành to.
Bất quá trong lòng vẫn rất ấm áp, mẫu thân và phụ thân qua nhiều năm như vậy, cực kì chiếu cố mình, đủ kiểu yêu thương, đều muốn thắng qua con ruột.
Mình là được bọn họ nhặt, chuyện này cũng không có nói cho Dạ Tần, Dạ Tần đến bây giờ còn không biết, mình kỳ thật không phải thân đại ca.
Nếu như đệ đệ biết, cũng không biết sẽ có ý nghĩ gì.
Dạ Côn nằm ở trên giường suy nghĩ rất nhiều chuyện, lúc này cửa bị đẩy ra, Dạ Tần một mặt ủy khuất đi đến, còn gọi một tiếng:
- Đại ca...
Phảng phất đang nói, đại ca ngươi phải làm chủ cho ta, chúng ta là cùng phạm tội, vì sao cõng nồi luôn là đệ đệ ta đây.
Xem đệ đệ bước đi không ổn định, Dạ Côn liền biết hẳn bị đánh đòn, thật là một hài tử đáng thương, từ khi sinh ra đến bây giờ, không ít lần bị mẫu thân đánh đòn.
- Đệ đệ, mẫu thân chúng ta không thể trêu vào a.
Dạ Côn cười một tiếng, bên trong cái nhà này, mẫu thân liền là trời, tất cả mọi người đêều phải nghe.
- Đại ca, ngươi còn cười, cái mông đều bị mẫu thân đánh sưng lên, cha đứng ở bên cạnh cười ta, hiện tại đại ca ngươi cũng cười, chúng ta còn có phải là huynh đệ hay không.
Dạ Tần mặt mũi tràn đầy ủy khuất, không phải chỉ tiết kiệm một chút kim tệ thôi sao, làm như mình phạm tội ác tày trời vậy.
- Được rồi, tính tình mẫu thân ngươi còn không biết sao, chủ yếu vẫn là cha dẫn đầu, bằng không thì cũng sẽ không như vậy.
- Cha còn ở bên cạnh cười ta đây, ta cũng phải để cha bị mẫu thân đánh, lần trước ta phát hiện cha lén lén lút lút, khẳng định là đang giấu tiền riêng, ta muốn đi báo cáo.
Dạ Côn dựng thẳng ngón tay cái lên, cái tên hố cha này, chủ ý không tệ a.
- Há, đúng, mẫu thân bảo cho ta mang một ít dược cho đại ca ăn.
Dạ Tần từ trong túi quần lấy ra mấy cái hộp gấm nhỏ.
Thấy dược liệu này, khóe miệng Dạ Côn giật một cái, khi còn bé cắn thuốc không ít, đập đến độ không còn tác dụng.
Nhưng những thứ này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là chút dược này không phải dược bình thường, tùy tiện đưa ra bên ngoài liền khiến người ta tranh vỡ đầu, đến nơi này, tùy tiện đập, đập đến độ không muốn đập nữa.
- Đại ca không sao cả, không cần ăn dược.
- Không được, mẫu thân nói, đệ phải nhìn đại ca ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!