Chương 21: Ta rất bất đắc dĩ

Ở trong tiếng vỗ tay của mọi người trong, Ba Đài lấy ngọc bội tùy thân đeo lên trên cổ Dạ Côn, sau đó cho tất cả mọi người xem.

Dạ Côn cảm thấy vận may của mình quá đỏ rồi, loại cảm giác này thật sự không có cách nào nói ra được.

Đừng nhìn chỉ là một cái ngọc bội nho nhỏ, nhưng ít nhất ở bên trong huyện Thái Tây bé xíu này đủ để xông pha rồi.

Tất cả mọi người đều đang nói Dạ gia có tiểu phúc tinh, sắp lên trời.

Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng ước gì bọn nhỏ có tiền đồ, tăng thêm thể diện cho mình.

Trở lại bên trong đội ngũ, còn chưa kịp nói chuyện với đệ đệ, Ba Uyển Thanh một cạnh đã đi tới, cảm kích nói ra:

- Cám ơn ngươi đã cứu ta cha.

- Không cần.

Dạ Côn mang theo ngữ khí không quan trọng nói ra, tựa như không muốn nói chuyện cùng Ba Uyển Thanh vậy, kỳ thật bản ý là muốn nói với đệ đệ một chút.

Thế nhưng biểu lộ của Dạ Côn rơi vào trong mắt Ba Uyển Thanh, đó chính là không để ý tới mình, Ba Uyển Thanh giận đến dậm chân.

Phong Điền cùng Nguyên Chẩn hai người ở bên cạnh nhìn xem, trong lòng hơi vui vẻ một chút, xem ra vị công chúa huyện Thái Tây rất chán ghét Dạ Côn, không bằng hợp lại chỉnh tiểu tử cuồng vọng kia, xem hắn còn có thể đoạt danh tiếng nữa hay không.

- Đệ đệ.

Dạ Côn mang theo nụ cười nhìn Dạ Tần bên cạnh chào hỏi.

- Đại ca...

Nghe giọng điệu của Dạ Tần thay đổi, xem ra cậu bé đã ủy khuất hỏng.

Dạ Côn bỗng nhiên cảm giác, đệ đệ không phải là đệ đệ của mình, mà là vợ của mình, chuyện gì cũng phải dỗ dành.

- Đệ đệ, đại ca ta...

- Ta biết đại ca muốn nói gì, đây là ngoài ý muốn, đệ đệ hiểu rõ.

Dạ Côn:...

Nhìn một chút biểu tình kia, đệ đệ ngươi hiểu cái gì, liền cho rằng đại ca lừa ngươi đúng không, con ngươi đại ca thành thật như vậy lại đi lừa ngươi sao?

Đại ca sẽ nhàm chán như vậy sao?

- Đại ca, ngươi không cần nói lí do, một ngày nào đó đệ sẽ siêu việt đại ca, lấy được công nhận của tất cả mọi người.

Xong... nhìn vẻ mặt này, nghe một chút giọng điệu này một chút đi, cứ giống như muốn tuyệt giao với mình vậy.

Trên đường về nhà, Dạ Tần được phụ thân Dạ Minh nắm, Dạ Côn được mẫu thân Đông Môn Mộng nắm, hai huynh đệ tựa hồ có mâu thuẫn.

Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng cũng đã nhìn ra, kỳ thật một mực khen ngợi Dạ Côn, cũng là muốn khích lệ con trai mình, lại nói... Dạ Côn là nhặt được, cho nên yêu thương hơn một chút cũng không sao, nhưng hiện tại lại phát hiện ra hình như mình không để ý đến cảm thụ của nhi tử.

Mặc dù bây giờ vẫn là hài tử, nhưng đều rất hiểu, nhìn hai huynh đệ một chút, xem ra vẫn còn hờn dỗi.

- Tần Tần, hôm nay biểu hiện được không tồi, tiểu tử thúi con rất lợi hại.

Dạ Minh mang theo giọng buông lỏng trêu ghẹo nhi tử, hi vọng có thể khiến nhi tử cười, tốt xấu gì ngươi cũng cầm đệ nhất, mặc dù hào quang đều bị đại ca ngươi che đi, không ai nói đệ nhất bắn tên là ai, tất cả mọi người đề nói Dạ Côn như thế nào.

- Cảm ơn cha.

Dạ Tần nhẹ nhàng nói ra, rõ ràng rất không vui, hiện tại Dạ Tần không chỉ muốn được phụ mẫu khen ngợi, mà là muốn giống như đại ca, được tất cả người lớn khen ngợi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!