Biu biu biu...
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Khóe miệng Nguyên Tân Châu hơi hơi co rúm, hướng phía Dạ Minh bên cạnh giải thích nói:
- Thất thủ, thời điểm luyện tập trong nhà, có thể bắn trúng bia tâm.
- Đúng thế, đúng thế, hài tử mà, chuyện bình thường.
Dạ Minh cực kỳ an ủi, xem ra hôm nay cười đến cuối cùng, chỉ có hài tử Dạ gia ta.
Nguyên Tân Châu quyết định, buổi tối hôm nay trở về phải treo ngược lên đánh một chầu, hỗn tiểu tử! Liền không nên hi vọng ngươi kiếm thể diện cho lão tử!
Còn dám ở trước mặt mình khoác lác!
Ba mũi tên toàn bộ bắn không trúng bia, Nguyên Chẩn cùng Phong Điền cúi đầu chạy vào bên trong đội ngũ, thật sự mất mặt a... nghe một chút, xung quanh đều là tiếng cười của người lớn.
Mặc dù không phải tiếng cười châm chọc, nhưng hai đứa bé nghe cũng không vui vẻ gì.
Tranh tài vẫn tiến hành bình thường, thân là huyện trưởng chi nữ, Ba Uyển Thanh hai mũi tên trúng hồng tâm, còn có một tiễn bắn cạnh hồng tâm.
Thân là một tiểu cô nương, thành tích này đã rất hiếm thấy.
Thậm chí được toàn trường vỗ tay, Ba Đài cũng hết sức vui mừng, nữ nhi không có để cho mình thất vọng.
Rất nhanh liền đến phiên Dạ Tần ra sân.
- Đệ đệ, cố gắng lên!
Dạ Côn nắm nắm tay nhỏ động viên cho đệ đệ, chỉ cần ngươi phát huy như ngày thường, như vậy đệ nhất sẽ là của ngươi, hai huynh đệ chúng ta, một văn một võ, tốt biết bao.
- Đại ca yên tâm, ta sẽ dùng hết toàn lực.
Dạ Tần là tình thế bắt buộc, có lẽ phương diện văn khoa không bằng đại ca, thế nhưng võ, nhất định siêu việt đại ca!
Lúc này Dạ Tần không có một chút khẩn trương, tiến vào một loại cảnh giới vong ngã, phảng phất toàn bộ thế giới chỉ có mình y, còn có một cái bia ngắm.
- Con của chúng ta hình như có điểm gì là lạ.
Dạ Minh âm u nói ra.
Đông Môn Mộng nhẹ gật đầu:
- Điều đó không có khả năng, Tần Tần nhỏ như vậy, liền ngộ được vong ngã?
- Ách... này hẳn là không thể nào.
Cảnh giới vong ngã là một loại biến hóa bên trên tâm tính, loại biến hóa này chỉ sẽ xuất hiện ở phía trên Kiếm Hoàng, nhưng Dạ Tần mới bao nhiêu tuổi, làm sao lại ngộ được vong ngã.
Dạ Tần cũng là đánh bậy đánh bạ, quá muốn thắng ván này, cho nên mới xuất hiện loại tình huống này.
Kéo cung bắn tên một mạch mà thành.
Ba!
Vững vàng trúng hồng tâm, không hề khó khăn, thế nhưng Dạ Côn rất khẩn trương a, sợ đệ đệ thất thủ.
Dạ Côn là suy nghĩ nhiều, Dạ Tần đi đến cảnh giới vong ngã, đó là bách phát bách trúng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!