Rất nhanh, cả nhà đã đi tới trước cổng trường tư thục, đứng ở phía ngoài đều là phụ mẫu đến đây đưa, dù sao ngày hôm nay rất quan trọng đối với hài tử.
Lúc này không ít người nhìn về phía Đông Môn Mộng, dĩ nhiên đều là giống đực, trong lòng mang theo sự kinh diễm, huyện Thái Tây này lúc nào có một vị mỹ nhân mỹ lệ xinh đẹp như thế?
Trước kia chưa từng thấy qua a.
Dạ Minh hiện tại hết sức thoải mái, y mỗi lần mang theo thê tử ra cửa, liền tự mang quầng sáng trang bức, đương nhiên... còn thu được một cái quầng sáng kéo cừu hận.
Nhớ năm đó, thời điểm theo đuổi thê tử, đắc tội tất cả mọi người mấy lần, mặc dù cuối cùng ôm mỹ nhân về, nhưng cũng bỏ ra một chút đại giới.
Cho nên mói nói, câu hồng nhan họa thủy kia không phải không có đạo lý.
- Mau vào đi thôi.
Đông Môn Mộng ôn nhu cười nói, cười một tiếng như thế lập tức khiến cảnh vật xung quanh ảm đạm phai mờ, những nữ nhân trang điểm lộng lẫy kia cũng không thể so sánh.
Mấy tên nam nhân tròng mắt đều nhìn thẳng, nữ nhân này thật sự quá đẹp.
Trong lòng Dạ Côn thở dài, mẫu thân quả thật đẹp, là loại đẹp không nói đạo lý kia, cho nên hắn vô cùng tò mò, cha dùng tấm dung nhan này, làm sao theo đuổi được mẫu thân xinh đẹp như vậy.
Dạ Minh liền muốn nói, nhi tử ngốc, nam nhân không nhất định phải suất, nhưng nhất định phải tàn nhẫn.
Tàn nhẫn mới bá khí, nữ nhân ưu tú sao có thể thích ẻo lã được.
Theo hai tiểu gia hỏa đi vào tư thục, Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng liền đứng ở một bên, cũng không bắt chuyện với bất kỳ ai, dáng vẻ điệu thấp và quái gở.
Cũng có không ít quý tộc đến đây bắt chuyện, cuối cùng đều là một mặt tiếc nuối quay về.
Bên trong trường tư thục, mấy bạn nhỏ đều hết sức hưng phấn, ma quyền sát chưởng, chuẩn bị thi thố tài năng.
Dạ Côn hướng đệ đệ bên cạnh hỏi:
- Không có gì muốn nói với đại ca ư?
- Đại ca, chờ một lúc nữa ngươi sẽ biết, lần này đệ đệ sẽ để đại ca lau mắt mà nhìn.
Dạ Tần hơi hơi ngước cằm nhỏ, có chút ngạo kiều, hôm nay chính là thời khắc dương danh.
Thấy Dạ Tần những ngày qua chăm chỉ như thế, Dạ Côn nghĩ thầm hôm nay dù như thế nào, cũng phải thành toàn nguyện vọng này cho đệ đệ, nếu để mình giúp một thoáng càng tốt, ít nhất lấy đệ nhất cũng không thành vấn đề.
Bất quá ít nhất cũng phải phía dưới đệ đệ, như thế lúc trở về, cha mẹ sẽ chỉ khen đệ đệ.
Nhiệm vụ hôm nay tương đối gian khổ a, phải xuất ra câu thơ như thế nào, mới có thể điệu thấp đây.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, chỉ có thể xuất ra thứ đơn giản nhất.
Đến lúc thi bắn tên, có thể đụng tới hồng tâm, Côn ca ta tên liền nâng hạng.
Tại một góc sân nhỏ, Phong Điền cùng Nguyên Chẩn nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
- Nghĩ ra biện pháp tốt gì chưa?
Phong Điền dò hỏi.
Xem ra đều đến ngày tranh tài, hai người vẫn chưa nghĩ ra biện pháp gì tốt.
- Không có, đến lúc đó xem tình huống đi, nhìn thời điểm bắn tên có thể làm chút gì đó hay không.
Nguyên Chẩn móc móc lỗ mũi, ngón tay búng một cái... một khỏa vật thể màu đen hóa thành một đường cong lọt vào trong đám người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!