Chương 12: Bằng thực lực hố cha

Dạ Côn thầm cười khổ, đệ đệ à, ngươi như thế về sau sẽ không cưới vợ được đâu, cho nên tranh thủ thời gian thọc đệ đệ.

- Đại ca, ngươi chọt ta làm gì?

Dạ Tần nghi hoặc hỏi, gương mặt kia phảng phất đang nói, có chuyện gì quan trọng hơn việc học tập chứ.

- Ba Uyển Thanh muốn đến nhà chúng ta, ngươi đã quên sao?

Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, tên đệ đệ này a, ngươi không phải muốn nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng sao? Đại ca tạo cơ hội cho ngươi như thế, muốn học tập như vậy à, về sau không muốn cưới vợ sao?

Dạ Tần nghe xong, lập tức bừng tỉnh đại ngộ:

- Đúng đúng đúng, ta kém chút quên.

Vừa rồi vẫn luôn suy nghĩ đến tiết Khánh Nguyên tháng sau.

- Có thể đi rồi chứ?

Ba Uyển Thanh nói nhỏ.

Dạ Côn nhẹ gật đầu, thủ vệ trưởng Trương Thiên Thiên một bên hết sức nghi hoặc, hai vị công tử thế mà mang nữ oa về nhà?

Này...

Hình như là con gái huyện trưởng.

Ba Uyển Thanh để thị vệ tùy thân dắt xe ngựa theo sau lưng, theo Dạ Côn đi bộ.

Cách đó không xa, Nguyên Chẩn cùng Phong Điền nhìn bóng lưng mấy người, có chút nghi hoặc.

- Dạ gia huynh đệ kia như thế nào đi cùng Ba Uyển Thanh rồi?

Nguyên Chẩn tò mò hỏi, chẳng qua là dáng vẻ có chút không vui.

- Đây cũng không phải là chuyện tốt, cha Ba Uyển Thanh chính là huyện trưởng, bọn họ chơi chung một chỗ, rất bất lợi cho chúng ta.

Phong Điền tuổi nhỏ đã biết lợi và hại trong đó, cuối cùng vẫn là do nhận lấy một chút ảnh hưởng của gia tộc.

Nguyên Chẩn đá đá vụn dưới chân, nhỏ giọng nói ra:

- Nhà chúng ta cũng không phải dễ trêu, tại An Khang châu cũng có người.

Nếu như Dạ Côn tại nơi này, khẳng định sẽ cảm thán một thoáng, hai hài tử thật sự là nhân tiểu quỷ đại, còn chưa lơn hẳn đây.

- Không bằng tại tiết Khánh Nguyên cho bọn họ đẹp mặt?

Phong Điền mang theo nụ cười xấu xa nói ra, rất có tiềm lực làm người xấu.

- Thật sự là ý kiến hay, Dạ Côn kia được lão sư khen ngợi, không phải chỉ là vẽ một bức tranh à, trong nhà của ta có nhiều.

Nguyên Chẩn khinh thường nói ra.

Nói xong hai đứa bé liền lén lén lút lút thương lượng.

Một bên khác.

Dạ Tần hôm nay tựa hồ có chút ngại ngùng, ánh mắt lơ lửng không cố định, muốn cùng Ba Uyển Thanh nói chuyện với nhau, nhưng không biết nên nói cái gì cho phải.

Sau một hồi lâu, rốt cục đi tới cửa chính Dạ phủ, bên trên tấm bảng Dạ phủ phủ đầy tro bụi, không biết còn tưởng rằng đây là nhà hoang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!