Chương 1122: Hoàn Tất

Quả nhiên trông thấy đèn trong nhà vẫn sáng, mình vừa bước vào thì tắt ngay.

Dạ Côn biết Hoa Sa La muốn chạy, nhưng hiện tại nàng căn bản chạy không thoát, trực tiếp nắm vào trong hư không một cái, Hoa Sa La liền chậm rãi xuất hiện.

- Nữ hoàng đại nhân vội vã đi đâu thế?

- Không cần người quản!"

- Không cần phu quân quản, nàng muốn ai quản, nếu để cho nam nhân khác quản, nàng sẽ bị bỏ vào lòng heo đó.

- Thả ta ra...

Hoa Sa La điên cuồng giãy dụa, nhưng căn bản vô dụng.

Dạ Côn cứ như vậy khống chế Hoa Sa La vào bên trong.

- Ài, nhớ năm đó, chúng ta cùng nằm trên chiếc giường này, điên cuồng qua biết bao.

- Lưu manh!

Hoa Sa La nghe xong, mặt trong nháy mắt đỏ lên, đầu trọc thối không biết xấu hổ.

- Không phải nàng thích tên lưu manh như ta sao, khà khà khà khà... hôm nay nàng chạy không thoát.

- Dạ Côn... ngươi dám, ngô ngô ngô...

Lúc này, đèn trong phòng dập tắt, chỉ nghe âm thanh kẽo kẹt do giường gỗ phát ra, vô cùng êm tai nha.

Ban đầu Hoa Sa La đã nghĩ thông suốt, vừa rồi chỉ tức giận mà thôi.... cho nên mới đùa nghịch tiểu tính tình chạy đến nhà cũ bên này, kỳ thật cũng là muốn ở chỗ này chờ Dạ Côn tới, xem Dạ Côn có cái tâm kia hay không.

Quả nhiên đã chờ được, trong lòng đương nhiên là vui vẻ, nhưng phải giả vờ a.. kết quả không giả được.

Sau nửa đêm, Dạ Côn liền mang theo Hoa Sa La sắc mặt đỏ ửng về Dạ gia, nhân số lại nhiều thêm... chỉ sợ sau này sẽ phải lật bài.

Dạ Côn nghĩ thầm có nên chuẩn bị một cái giường tròn thật lớn hay không, thế nhưng như thế rất quá đáng, dù sao Thái Kinh còn có rất nhiều độc thân cẩu, nếu truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến người hâm mộ chết đi....

Lúc này nữ hoàng cũng trở nên thẹn thùng, nhất thời mất đi khí thế nữ hoàng, đối với Dạ Côn nói gì nghe nói.

Mà Dạ Côn về đến phòng, trong nháy mắt liền bị đám người Diệp Ly Công thẩm.

- Lần trước không phải các nàng đã nói rồi sao... chỉ cần người ta nguyện ý a.

Diệp Ly nghiêm túc nói ra:

- Nói như thế ngươi cũng tin.

- Đúng đấy, phu quân người có mới nới cũ, ta muốn về nhà mẫu thân ta.

- Đừng đừng đừng, tốt xấu gì người ta cũng cứu phu quân các nàng một mạng, nếu đặt ở trước kia, phải lấy thân báo đáp đấy.

Diệp Lưu thở phì phì nói ra:

- Phu quân, ngươi cưỡng từ đoạt lý!

- Ta cam đoan, không có lần sau.

Diệp Ly chững chạc đàng hoàng nói ra:

- Hừ! Chỉ có đem treo người trên tường, ta mới tin tưởng cam đoan của ngươi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!