Chương 10: Đệ đệ đáng thương

Dạ Côn nhìn giấy trắng trên bàn dài, nên vẽ cái gì bây giờ.

Tranh vị trí đệ nhất từ dưới đếm lên cũng là một việc khó khăn, hay là cứ nộp giấy trắng đi?

Vậy cũng quá không nể mặt mũi, rõ ràng cố ý như thế, phải làm đến thần không biết quỷ không hay.

Nhìn sang đệ đệ, tiểu tử này rất chân thành, xem ra đệ đệ rất muốn được phụ mẫu và lão sư khen ngợi một lần.

Làm đại ca, dĩ nhiên phải thành toàn cho đệ đệ.

Ngẫm lại qua nhiều năm như vậy, đệ đệ chưa từng được phụ mẫu khen ngợi một lần nào, đúng là vô cùng thê thảm.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Dạ Côn vẫn không có động thủ, nhưng trông thấy đệ đệ vẽ, lại chính là bức tranh ảnh gia đình.

Tiểu tử này, mặc dù vẽ không phải rất tinh tế, có chút qua loa, thế nhưng tâm ý xác thực đủ, nhìn mình một chút, đều đứng ở phía trước, cái đầu trọc đặc biệt kia có thể chứng minh hết thảy.

Xem ra đại ca mình ở trong lòng đệ đệ có địa vị rất cao, đúng là một chuyện khiến người ta vui vẻ a.

Như vậy lần này đại ca nhất định phải thành toàn cho ngươi mới được.

Dạ Côn tay phải vung lên, động tác mãnh liệt như hổ, làm ra vẻ hết sức chuyên nghiệp.

Nhưng mà bởi vì ống tay áo tương đối rộng lớn, thời điểm móc bút dính phải mực tàu, chuyện này khiến Dạ Côn nhíu mày, dù sao Côn ca ta là nam nhân thích sạch sẽ.

Bỗng nhiên!

Thời điểm Dạ Côn thu tay lại, bút lông trong tay đụng phải hộp mực.

Khóe miệng Dạ Côn hơi hơi run rẩy, trơ mắt nhìn hộp mực nghiên ngã, rơi xuống tờ giấy trắng.

Không có biện pháp, vì để tránh cho chảy lên trên người, tranh thủ thời gian đứng dậy, thuận tiện cũng cầm giấy vẽ lên run run, tránh để mực nước rơi ở trên giấy.

Côn ca ta không nhìn nổi nửa điểm vết bẩn.

- Dạ Côn, vẽ xong rồi à?

Vi lão trên đài thấy Dạ Côn đứng lên, chậm rãi hỏi thăm.

- Ách...

Dạ Côn có chút xấu hổ, hắn nghĩ tới đủ loại phương pháp để được hạng chót, thế nhưng loại này hắn hoàn toàn không ngờ tới, xem ra lão thiên đều muốn mình đứng chót rồi.

Vi lão đứng dậy đi đến chỗ Dạ Côn, vẻ mặt không tốt đẹp gì.

Ở trong đôi mắt già nua của y, Dạ Côn chính là loại không có lý tưởng, tiền đồ xa vời kia.

Nhưng khi Vi lão cầm lấy bức họa của Dạ Côn, đôi mắt híp lại mở ra một chút, để lộ ra một cỗ khó có thể tin.

Đứa nhỏ này... chẳng lẽ lão hủ nhìn lầm rồi?

Kẻ này họa đạo cao minh như thế?

Chỉ thấy tờ giấy trắng bị mực nước nhuộm đen một nửa, nhưng mà một phần bị nhuộm đên này vừa vặn tạo thành một dãy núi, dòng suối chảy xuôi, bụi cỏ bụi lau.

Hài tử nhỏ như thế, vậy mà có thể tọa ra tác phẩm như vậy, hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

Kẻ này không phải không có lý tưởng, mà tên này đang giả heo ăn thịt hổ!

Dạ Côn cũng không nhìn thấy mình vẽ, nghĩ thầm bị mực nước đổ như thế, đoán chừng sẽ vô cùng thê thảm, bất quá ánh mắt của lão sư... có điểm gì đó là lạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!