Ca ca ta 14 tuổi đi thi Đồng sinh, thi Hương thi Phủ đều đứng đầu, mọi người đều gọi huynh ấy là Tống án thủ.
Thiếu niên tuấn tú xuất chúng, lại còn có dung mạo tựa như Phan An.
Ai cũng nói ca ca tiền đồ vô lượng.
Sau này nếu thi đỗ Trạng nguyên, chắc chắn sẽ bị các tiểu thư nhà vương công quý tộc tranh nhau sứt đầu mẻ trán.
Vốn là tiền đồ xán lạn, thiên chi kiêu tử.
Vậy mà lại bị Giang Uyển Như cắt cánh, bẻ gãy đôi tay, ném xuống bùn đất cả đời không thấy được ánh sáng.
"Trùng hợp quá, nhà Giang tiểu thư cũng có huynh trưởng tham gia khoa cử sao?"
Giang gia giàu có, nhưng con cháu lại chẳng có chút tài cán nào.
Giang Uyển Như có một đệ đệ, mập ú, béo tốt, ăn chơi trác táng.
Đương nhiên là học hành chẳng ra gì.
Những người cùng tuổi ca ca ta, ngay cả Luận Ngữ còn chưa học xong.
Nghe ta nói vậy, Giang Uyển Như có chút lúng túng
Nha hoàn bên cạnh nàng ta đưa cho ta một tấm thiếp mời:
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Chuyện lần trước đa tạ Tống Thanh muội muội, mấy hôm nữa phủ chúng tôi có tổ chức tiệc thưởng cúc, Tống muội muội nhất định phải đến nhé."
Ta gật đầu nhận lấy thiếp, đợi Giang Uyển Như vừa quay lưng đi thì xé nát thiếp mời.
"Vừa rồi đó là Giang Vô Diêm nổi tiếng sao?"
Ánh mắt Lục Uyên lóe lên:
"Cô nương có thù oán với nàng ta?"
Ta không trả lời câu hỏi của cậu ta, mà kéo tay áo cậu ta với ánh mắt tha thiết:
"Lục Uyên, cậu có thể dạy ta đánh nhau được không?"
Giang Uyển Như chỉ có thể dẫm đạp nhà chúng ta xuống bùn đất mới có thể xứng với ca ca.
Ca ca càng xuất sắc, hy vọng của nàng ta càng mong manh.
Cho nên đợi sau khi kỳ thi này kết thúc, ca ca trở thành tú tài.
Giang Uyển Như chắc chắn sẽ càng điên cuồng hơn.
Chúng ta không thể cái gì cũng dựa vào Lục Uyên, mà phải nghĩ cách tự bảo vệ mình.
Lục Uyên nhìn cánh tay mảnh khảnh của ta với vẻ chê bai:
"Cánh tay cô nương nhỏ như vậy, ngay cả một đứa trẻ con cũng đánh không lại, còn muốn đánh nhau?"
Lục Uyên ngoài miệng cứng rắn nhưng trong lòng lại mềm yếu, bị ta lôi kéo năn nỉ một hồi, cuối cùng cũng đồng ý.
Về đến nhà, ta ăn liền hai bát cơm, khiến mẫu thân tôi giật cả mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!