7.
Ta ủ rũ lấy mấy đồng bạc vụn trong túi ra: "Tổng cộng chỉ có ba lượng, nhưng ta muốn thuê một năm, nếu không được thì nửa năm, ba tháng cũng được."
Lục Uyên chộp lấy bạc cắn thử: "Một năm thì một năm, mỗi ngày cho ta thêm 10 cái bánh bao, Diêm Vương đến ta cũng có thể bảo vệ ngươi!"
Ta lo lắng bất an trở về nhà. Ngoại trừ Lục Uyên, ta thật sự không tìm được tiêu sư nào rẻ hơn nữa.
Mẹ và ca ca thấy ta về nhà đều thở phào nhẹ nhõm.
"Ca ca, ngày mai có thể không ra ngoài được không? Ngày kia là thi rồi, chi bằng ở nhà ôn bài cho tốt?"
Ca ca véo má ta: "Không được, sáng mai đã hẹn cùng Văn Ngạn đi cầu may, tối nay lại hẹn ăn cơm với mấy người bạn cùng học. Sách vở cần đọc ngày thường đều đã đọc hết rồi, bây giờ phải thư giãn một chút mới thi tốt được."
Ta thở dài. Đúng vậy, ca ca là người sống sờ sờ, ta không thể nhốt huynh ấy trong nhà cả ngày được.
Sáng sớm hôm sau, ta đã chuẩn bị đầy đủ, ngồi trước cửa phòng ca ca: "Ca ca, muội cũng muốn đi cùng huynh!"
Trương Văn Ngạn thấy ta ăn mặc nam trang thì không nhịn được cười: "Ôi chao, vị công tử tuấn tú này là con nhà ai vậy?"
Ta không có tâm trạng nói đùa với bọn họ, suốt dọc đường đều nơm nớp lo sợ. Mồ hôi trên lưng khô rồi lại ướt, ướt rồi lại khô.
"Các ngươi là ai, các ngươi muốn làm gì?"
Giọng nói kinh hãi của người đánh xe vang lên từ phía trước, ba người chúng ta bị ép xuống xe ngựa.
"Ồ, đây chẳng phải là nam nhân đẹp nhất Nam Thành trong truyền thuyết sao?"
Giọng nói trêu chọc đầy mỡ màng vang lên từ phía trước. Ta nhìn thấy bảy tám tên du côn lưu manh đang vây quanh chúng ta, tim bắt đầu đập loạn xạ.
8.
"Các ngươi muốn làm gì!"
Ca ca cau mày che chắn ta phía sau. Còn Trương Văn Ngạn thì lặng lẽ lùi lại hai bước.
Tên côn đồ cầm đầu là Trương Tam, một tên du côn nổi tiếng ở đây.
Trương Tam liếc nhìn ca ca ta với vẻ nghi ngờ, rồi lại nhìn tôi:
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Hai Tống Ngôn?"
Tôi và ca ca là song sinh, giống nhau đến bảy phần.
Chỉ là huynh ấy cao hơn, mày mắt cũng anh tuấn hơn.
Hôm nay ra ngoài ta cố tình mặc nam trang, còn nhét thêm hai miếng lót giày dày vào đế.
Người không quen biết nhìn thoáng qua thì không phân biệt được đâu.
"Tam ca, người còn lại chắc là muội muội của Tống Ngôn."
Một tên mặt dài gầy gò bên cạnh tiến đến nói.
Mắt Trương Tam lập tức sáng lên:
"A, nghe nói Tống Ngôn là đệ nhất mỹ nam tử Nam Thành chúng ta, muội muội hắn là đệ nhất mỹ nhân Nam Thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!