Ngoại trừ đoạt xá, Kiều Khả Nam thực sự không nghĩ ra nguyên nhân nào khác, có thể biến một con người thay đổi chóng mặt đến mức này.
Một tháng sau, hai bên rốt cuộc thương lượng xong xuôi, địa điểm hòa giải là một quán cà phê trong thành phố, Lục Hành Chi mang Đàm Thượng Nguyên đến, Kiều Khả Nam không nhịn được lén nhìn anh, lúc hai người bàn bạc qua điện thoại, mấy lần hắn xém chút bật thốt lên: Hoàng Thượng, Người có còn nhớ Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh năm ấy không?
(Câu hỏi đã khiến Càn Long nhận nhầm Tiểu Yến Tử là con gái của mình và Hạ Vũ Hà (Mẹ Hạ Tử Vy), sau này trở thành câu chế trên mạng, ý hỏi ai đó một chuyện trong quá khứ kiểu hài hước. Tui nghĩ Nam nghi anh Chi mất trí, định kiểm tra)
Xí … lộn, phải là hỏi anh ta còn nhớ ân toán tình cừu của họ không mới đúng.
Thua người không thua trận, hôm nay Đàm Thượng Nguyên rõ ràng không phục, nhưng biểu hiện hết sức xuất sắc, nhóc trước tiên đến trước mặt đứa nhỏ bị đánh, thành thật cúi đầu: "Xin lỗi, tôi không nên đánh bạn."
Giọng nói đều đều không đổi, còn mang theo âm thanh mềm mại non nớt của trẻ con, khiến người ta không thể nào tức giận.
Đứa nhỏ kia bĩu môi, hình như muốn nói thêm gì đó, lại bị dáng vẻ như môn thần của Lục Hành Chi hù sợ, không dám ho he tiếp, nó nhìn mẹ một cái, ậm ừ miễn cưỡng đón nhận lời xin lỗi, sự việc xem như kết thúc viên mãn.
Đôi cha mẹ dẫn con rời đi, trước khi đi có nói sẽ tới văn phòng hoàn tất thủ tục thanh toán.
Kiều Khả Nam thở phào nhẹ nhõm, hắn xoa đầu Đàm Thượng Nguyên: "Giỏi lắm, lát nữa anh sẽ mua kẹo cho."
Đàm Thượng Nguyên lập tức giãy nảy: "Người ta không còn ăn kẹo mà."
"Ha ha."
Trêu chọc trẻ con rất thú vị, Kiều Khả Nam không ngại đùa giỡn cu cậu một hồi, Lục Hành Chi đã lấy xe ra, chuẩn bị đưa Đàm Thượng Nguyên về, nhóc ngửa đầu, nhìn anh trai, ánh mắt lấp lánh: "Uhm.. hm, anh Kiều, cuối tuần này anh có rảnh không? Chúng em thi diễn kịch, anh có tới xem không?"
Kiều Khả Nam: "Hở…"
"Đi nha đi nha."
Nói mình không còn ăn kẹo, nhưng vẫn nhõng nhẽo như con nít, còn biết năn nỉ nữa, Kiều Khả Nam luống cuống, vô thức liếc nhìn Lục Hành Chi.
Lục Hành Chi: "Em cứ tới đi, càng đông càng vui."
Kiều Khả Nam: "…" Không tin nổi anh cũng ham vui!!!!!
Đàm Thượng Nguyên rất hưng phấn. "Haha, đồng ý rồi nhé! Người không giữ lời là con chó con~"
"Hả, chó con …" Kiều Khả Nam bất lực bị Đàm Thượng Nguyên dắt mũi, thử hỏi bạn làm sao có thể nhẫn tâm từ chối một đứa bé dùng ánh mắt long lanh năn nỉ bạn "Đi mà đi mà" chứ, chí ít cái này, Kiều Khả Nam không làm được.
Ôi, đau đầu quá!
Bên kia, ở trong xe, Đàm Thượng Nguyên khoe khoang thành tích với Lục Hành Chi: "Hì hì, cháu diễn kịch quá hay đi! Anh trai đồng ý rồi! Chú nhớ mua PSP cho cháu đó!"
Lục Hành Chi … nhếch môi, đang lái xe không thể xoa đầu thằng nhóc. "Nhớ nói với mấy dì, nhóc dùng tiền tiết kiệm để mua, biết chưa?"
Đàm Thượng Nguyên hoan hô: "Hu ~~ ra~~" từng này tuổi còn phải giả moe, nhưng người lớn không thể chịu nổi chiêu này, thung thướng quá, PSP ơi ~
Nhìn thằng nhóc kiêu ngạo đắc ý, Lục Hành Chi vừa bực mình vừa buồn cười, anh nhìn con đường phía trước, bất đắc dĩ nghĩ thầm: Chuyện cho đến bây giờ, mình chỉ có thể dùng cách này thôi…
※
Kiều Khả Nam rất thích con nít, đa số đồng chí cũng vậy, khi chơi cùng chúng thì rất vui, vì đời này họ không có con, cũng không cần lo lắng gánh nặng nuôi một đứa trẻ.
Hôm nay Kiều Khả Nam rất giữ lời, đi siêu thị một chuyến, mua rất nhiều bánh kẹo đủ loại, xách về hai túi to.
Hắn chọn một chiếc áo T
-shirt nhã nhặn, quần jean tối màu, mang đôi All Star màu trắng, đeo kiếng không độ Hoa Cúc Đen mua, nhìn như một sinh viên mười tám, mười chín xuân xanh, Lục Hành Chi tới đón hắn, thấy hắn như vậy liền ngẩn ra. "Em có vẻ rất dễ hòa nhập với chúng nó."
Làm như tui không hiểu ngài là đang nói kháy tui mặt con nít ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!