Chương 34: Chẳng qua chỉ chia tay thêm một lần mà thôi

Thời gian là vô định, nó không hình không dạng, lại dịch chuyển không ngừng, cho dù bạn không muốn nghênh đón ngày mai, thì cái gì phải tới rồi cũng sẽ tới.

Giống như một giây trước còn đang chúc mừng Tất niên, chớp mắt một cái, một tháng đã trôi qua. Quan hệ của hắn và Lục Hành Chi vẫn duy trì như cũ. Dịp năm mới không ai trong họ về quê, hắn bèn dứt khoát vùi trong nhà Lục Hành Chi, từ trừ tịch cho đến mùng một, hai người cứ như thi nhau thiêu đốt chút nhiệt tình còn dư lại vậy, ai biết qua năm nay, bọn họ sẽ thế nào?

Hơn nữa năm nay thực sự lạnh quá, lạnh đến không còn thiên lý, lạnh đến mức hắn luyến tiếc rời xa người này.

Nghỉ lễ kết thúc, hôm nay là ngày sở vụ bắt đầu làm việc, Vũ Văn luật sư tổ chức đại hội khởi công, mấy cha trong sở lại làm trò con bò, chắp tay cúng tế trời đất, ông chủ Vũ Văn cho mỗi luật sư, trợ lý, nhân viên một bao lì xì thật to, còn tươi cười vui mừng tuyên bố: "Kiều luật sư nửa năm qua tiến bộ rất nhiều, còn đi theo Lục luật sư học hỏi, năm nay tôi quyết định sắp xếp cho cậu văn phòng riêng, từ nay về sau phải tự mình cố gắng nha."

Tin vui bất ngờ ập tới, đồng nghiệp xung quanh phản ứng trước tiên, vui mừng khôn xiết, vỗ tay nhiệt liệt, có người còn hô: "Luật sư Kiều, từ nay về sau tiểu nhân tình nguyện cho ngài chà đạp!"

Mọi người rất vui vẻ. Kiều Khả Nam đã ở sở vụ ba năm, từ một trợ lý nhỏ bé trở thành luật sư chân chính, nhân duyên của hắn vô cùng tốt, mọi người đều rất xem trọng luật sư trẻ mới đắc cử này.

Kiều Khả Nam bình tĩnh cười cười, theo bản năng nhìn về phía Lục Hành Chi, anh vẫn lạnh lùng như trước, không thích hùa cùng một đám người, chỉ một thân một mình đứng ở bên nhìn, nhưng lần này anh không tay đút túi quần như trước, mà lại vỗ tay cùng cả phòng, cảm giác vui mừng của hắn càng nhiều hơn.

Kiều Khả Nam thụ sủng nhược kinh.

"Khoan! Còn một việc nữa." Ông Vũ Văn cắt ngang đám người đang high, hướng nhìn Lục Hành Chi: "Lục luật sư đã phục vụ sở ta nhiều năm, từ bây giờ cậu ấy sẽ chuyển sang làm việc ở Chương Thế Quốc, đây là bước chuyển ngoặt rất lớn trong sự nghiệp của mỗi luật sư, tôi tin tưởng mọi người hiểu ý nghĩa của thay đổi này."

Tất cả đều sửng sốt, Chương Thế Quốc là thành viên Đảng Dân Chủ, danh vọng cực cao, đồng thời cũng là bạn tốt của ông Vũ Văn Bác. Không hề bất ngờ, nếu hôm nay có thể nhập các của Chương lập ủy, thì việc gia nhập vào giới tuyển cử chính khách, tìm được một chỗ đứng … Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ai cũng tự hiểu điều này to lớn đến mức nào.

(Nhập các: Về trướng, phục vụ dưới trướng ai đó)

Ông Vũ Văn đã giúp không ít học trò tham chánh, huống hồ đây còn là mục tiêu bao lâu nay của Lục Hành Chi, bọn họ cũng không quá bất ngờ.

Bao gồm Kiều Khả Nam.

Hắn nhìn mọi người mỉm cười vỗ tay, trong ngực nhàn nhạt nghĩ: Ngày này, rốt cuộc cũng tới.

Ông Vũ Văn kết thúc cuộc họp bằng lời chúc mọi người năm mới thành công, Kiều Khả Nam bị mấy "thím" luật sư vây quanh: "Kiều đại luật sư, đừng quên rửa ghế nha!"

Kiều Khả Nam cười, hào phóng vỗ vai người kia: "Rồi, nhất định nhất định."

Đình Đình chen lên: "Em muốn ăn ở Thượng hợp phòng ~"

Tim Kiều Khả Nam còn đang đập loạn, quay đầu liếc nhìn Lục Hành Chi ── anh và Vũ Văn luật sư còn đang nói chuyện trong phòng họp, có lẽ sẽ không ra sớm.

Hắn thu khẩu khí, nói: "Đừng chọn hải sản, ăn nhiều dễ đau xương."

Hắn vẫn giữ thói quen này, thói quen vì người kia suy nghĩ.

Bất kể người kia có cần hay không.

Mọi người cười hì hì, giải tán quay lại làm việc. Kiều Khả Nam trở về văn phòng, tuần sau hắn sẽ có văn phòng mới, có lẽ nên chuẩn bị sớm, huống hồ từ nay về sau Lục Hành Chi cũng không ở đây nữa…

Không biết sau khi anh đi, văn phòng này sẽ thuộc về ai.

Kiều Khả Nam cười khổ, hắn phải tìm thời gian dọn dẹp sạch sẽ căn phòng này mới được.

Đang lúc miên man suy nghĩ, Lục Hành Chi đã tiến vào.

Anh đóng cửa lại, nhìn về phía cậu, Kiều Khả Nam cũng liếc trộm anh, ánh mắt hai người cứ thế chạm nhau, nếu như bản chất con người có thể thể hiện qua ánh mắt, thì Lục Hành Chi chính là đen tối từ trong ra ngoài. Còn Kiều Khả Nam sở hữu một đôi mắt đen láy trong suốt, lại không nhiễm tạp chất, nhưng lăn lộn cùng anh bao lâu nay, không bị nhúng chàm mới lạ.

Anh ta là một cái hố, mà theo Hoa Cúc Đen: còn là hố chôn xác người.

Lục Hành Chi nhìn hắn một lúc lâu, con ngươi … rất phức tạp, dường như đang chờ đợi hắn mở lời trước, Kiều Khả Nam bất đắc dĩ nghĩ: Anh trông chờ tui nói cái gì đây?

Hắn nhàn nhạt cúi gằm xuống, Lục Hành Chi đi tới, đôi môi mỏng nghiền ép khoang miệng của hắn, mềm mại nóng bỏng.

Hai mắt Kiều Khả Nam mở to, không tin được đến tận bây giờ, bọn họ còn có thể làm động tác thân mật kiểu này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!