Ba chữ Lễ Giáng Sinh trong mắt những cặp tình nhân chẳng khác gì ngày lễ have sex, tuy quan hệ của hắn và Lục Hành Chi chẳng phải tốt đẹp thế, nhưng cũng không ngoại lệ.
Chẳng ai trong họ muốn cuộc sống của mình ầm ĩ xáo trộn, cho dù bắt đầu từ tình một đêm ngắn ngủi, nhưng hơi ấm nhận được không phải không có. Hai người ăn uống no nê, ủ trong chăn ấm đệm êm, cởi sạch quần áo, cứ như là chuyện hiển nhiên vậy, trần trụi quấn quít cùng một chỗ.
Buổi chiều Kiều Khả Nam đã được máy rung mở rộng rất kĩ, nên hậu huyệt bây giờ rất mềm, Lục Hành Chi áp hắn từ phía sau, đầu tiên cắm vào ba ngón tay mở rộng, sau khi xác định hắn không bị thương, anh mới cởi quần lót, móc thằng con tuốt tuốt vài cái, một hơi cắm vào.
"A… a." Bị dương v*t cứng rắn của Lục Hành Chi xâm nhập, phần eo mẫn cảm của Kiều Khả Nam lập tức run rẩy, hắn rầm rì rên rỉ, âm thanh mềm mại như chiếc lông vũ, quấy nhiễu lòng ai kia ngứa ngáy.
Cho nên, côn th*t dưới mông cậu thanh niên, lại càng cứng rắn hơn.
Đây là thói quen của "đại gia khỏa" nhà anh, máy rung nho nhỏ chỉ như một bữa ăn sáng. Bên trong Kiều Khả Nam mềm mại, hai vách thịt tham lam o ép cây gậy của Lục Hành Chi, co bóp liên tục, giống như đói bụng thật lâu.
Lục Hành Chi cười nhẹ, nâng mông Kiều Khả Nam lên cao, ác ý đưa tay tách ra vách tràng của người dưới thân, chiêm ngưỡng cảnh tiểu huyệt đỏ hồng sống chết hút chặt thằng con của mình. Cảnh tượng ướt át dâm mỹ, khiến bụng dưới của anh càng nóng, không kìm được đâm càng sâu.
Vì vậy bên ngoài miệng huyệt, chỉ còn chừa ra bộ lông đem sẫm rậm rạm.
"A ── sâu quá, bụng em khó chịu.." Vừa mới ăn no, dạ dày chưa tiêu hóa hết, dương v*t Lục Hành Chi vừa to vừa dài, làm bình thường đã khó, bây giờ mông còn nâng cao, Kiều Khả Nam "ăn" rất khổ cực, huống hồ hắn còn đang nặng bụng? "Đừng, đừng đâm sâu như thế … A.."
"Tôi sợ phía trên em đã ăn no, phía dưới lỡ bón không đủ…" Lục Hành Chi thì thầm những lời dâm ô vào tai cậu, ngặm cắn vành tai đỏ bừng, dương v*t cứng rắn nóng rẫy rút ra một chút. "Hôm nay anh quyết định phải uy no cưng, có được không?"
Kiều Khả Nam căn bản không có cách nào trả lời.
Lục Hành Chi rút ra dương v*t dính đầy chất lỏng, trơn trượt ẩm ướt, dưới ánh đèn trông lại càng trong suốt hơn. Anh tiếp tục đưa đẩy, dùng chính thứ kia làm bôi trơn, đâm rút một hồi, Kiều Khả Nam hình như thấy rất thú vị, vùi đầu trong gối, ha ha cười không ngừng.
Đường cong bả vai Kiều Khả Nam rất đẹp, cơ bắp rắn chắc, đặc biệt là phần xương hồ điệp, xinh đẹp như ở đó có thể mọc ra một đôi cánh, sẵn sàng phá kén bay đi. Lục Hành Chi không kìm được đưa tay lên vuốt nhẹ, dịu dàng khom người đặt một nụ hôn lên đó.
Anh vừa sáp vừa hôn, xương sống Kiều Khả Nam mẫn cảm, khi bị anh cắn trúng, tiếng rên rỉ của hắn càng to, cực kỳ dễ nghe.
"Ư.. ư …a.."
Phía sau Kiều Khả Nam liên tục bị sáp nhập, lần này Lục Hành Chi đâm rất cạn, nhưng khoái cảm ma sát lại tích lũy từ từ, chờ đợi khoảnh khắc bùng nổ. Hắn thoải mái đến mức toàn bộ thắt lưng đều tê dại, bao quy đầu run rẩy, vô thức cọ xát với ga giường, giải tỏa cảm giác khó chịu này.
Ga giường quá mềm mại, cọ không hề hiệu quả, Kiều Khả Nam đang định tự mình an ủi, thì lại bị người phía sau trói chặt một lần nữa.
"A!" Hắn kêu to, thân thể vặn vẹo, quay đầu oán hận trừng mắt với anh.
Lục Hành Chi mỉm cười, đôi mắt Kiều Khả Nam ướt át, hai gò má bị tình dục hun thành hồng hồng, trừng mắt, không khác gì bắn xuân tình bốn phía tứ tung, ngoài việc làm người ta muốn bắt nạt cậu hơn thì chẳng có lực sát thương gì. Anh dùng sức đĩnh cái mông Kiều Khả Nam, nói: "Đi, xuống giường."
Kiều Khả Nam: "?"
Hắn còn chưa phản ứng kịp, hai cánh tay đã bị kéo về phía sau.
Nửa người hắn bị ép ngửa lên, mà dương v*t Lục Hành Chi vẫn chôn sâu trong mông hắn, còn thúc dục Kiều Khả Nam xuống giường.
Kiều Khả Nam cúi đầu nức nở, đôi chân mềm nhũn bị đặt xuống đất, toàn thân hắn tê dại đến không còn cảm giác, một chút sức lực cũng không còn, chỉ có thể dựa vào Lục Hành Chi, miễn cưỡng đứng thẳng.
Bụng dưới Lục Hành Chi ưỡn thẳng, cứ như anh tự biến thằng con của mình thành roi ngựa, quất vào vách tràng Kiều Khả Nam, ra lệnh. "Đi."
Đi …đi đâu? Kiều Khả Nam bị đâm đến toàn thân phát run, muốn nói mà không thể phát ra tiếng, chỉ có thể xiêu vẹo bước đi, mỗi một lần như vậy, khúc thịt của Lục Hành Chi lại thúc càng sâu, không ngừng đâm vào phía trong hậu huyệt.
Cuối cùng Kiều Khả Nam vẫn bị anh thúc đi, lê lết được đến chiếc ghế bọc da xa xỉ giữa phòng, Lục Hành Chi để hắn tựa nửa thân trên vào ghế, ở phía sau nhấc eo mông hắn, cúi người nói: "Lần trước em nói muốn cưỡi thử nó phải không, bây giờ đã có cảm giác cưỡi ngựa đánh trận chưa?"
"…?"
Lục Hành Chi cười: "Hay hôm nay chúng ta thử cảm giác cưỡi ngựa cùng nhau đi, được không?"
Đùa … đùa tui à?
Kiều Khả Nam hoảng sợ há to miệng, được thêm một lần được thỉnh giáo level giường chiếu của Lục Hành Chi: "Đừng.. này anh!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!