Phong tiêu tiêu hề Dịch Thủy hàn, Kiều Khả Nam đi đến chỗ hẹn.
(Chế từ 2 câu thơ: Phong tiêu tiêu hề Dịch Thủy hàn/ Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.
Tạm dịch: Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê/ Tráng sĩ một đi không trở về.
Bài thơ ra đời khi Kinh Kha lên đường nhận nhiệm vụ ám sát Tần Thủy Hoàng, miêu tả tâm trạng một tráng sĩ ra trận không hẹn ngày trở về)
Phải công nhận năng lực hành động của Hoa Cúc Đen không phải dạng vừa đâu =)), chỉ mới qua ba ngày đã thay hắn sắp xếp xong tất cả.
Kiều Khả Nam chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng có một số việc, dù có chuẩn bị cả đời cũng không xong, dù sao cũng phải hiến cúc, không bằng cứ đàn ông một lần, xông lên đi!
Thế là ấn định thời gian, lúc này, Kiều Khả Nam đang có mặt ở một Gay Bar kín tiếng ở khu Đông.
Đối phương đã xem qua ảnh chụp của hắn, cho nên hai người không đặt ra tín vật đặc biệt gì, Kiều Khả Nam về nhà chuẩn bị, tắm rửa sạch sẽ cho mình── hắn suy nghĩ, không những số 1 có thể luyện từ số 0, mà số 1 còn có thể trở thành 0 giỏi ── chuyện mình không muốn, đừng ép người khác làm.
Hắn mặc áo polo mỏng nhạt màu, quần jean bó sát, tóc rũ tự nhiên, theo giao hẹn ngồi ở một góc trên quầy bar, diện mạo sạch sẽ khôi ngô, thu hút không ít người đến bắt chuyện.
"Cám ơn, tôi đang đợi bạn." Trong giới Gay Kiều Khả Nam thuộc loại ngoan ngoãn hiếm có, hắn rất ít khi lui tới những chỗ thế này, cho dù tới cũng dẫn theo Tô Phái, tuyên bố hoa đây có chủ, nhờ vậy tránh được không ít kẻ đến ve vãn, rất hiếm khi bị tấn công dồn dập như hôm nay, hại hắn suýt vỡ tim, may mắn, cuối cùng cũng ổn.
Đang nghĩ ngợi, bỗng có một người từ cửa bước vào.
Đèn trong bar quá mờ, Kiều Khả Nam không thể nhìn rõ, mãi đến khi người nọ bước thẳng về phía hắn ── tiêu rồi!
Da đầu Kiều Khả Nam tê dại, huyết sắc trên mặt trút sạch, ánh mắt bọn họ đúng lúc chạm nhau, Kiều Khả Nam lập tức nhìn sang chỗ khác, định bụng chuồn êm.
Ông trời ơi, con đâu có muốn muốn come
-out trước mặt đồng nghiệp đâu.
Kiều Khả Nam nhắm mắt nhắm mũi chạy trốn, không cẩn thận xém chút vấp ngã, đúng lúc, người phía sau đỡ lấy hắn ── chóp mũi thoang thoảng mùi Hugo Boss nhẹ nhàng, cộng thêm mùi thuốc lá không thể quen thuộc hơn, chính là hương vị thuộc về vị lãnh đạo hắn ngày ngày làm việc chung kia!
Giọng nói thuần hậu của người đàn ông vang lên, thắt lưng Kiều Khả Nam lập tức mềm nhũn, Lục Hành Chi nói: "Thấy tôi sao lại bỏ chạy, không nể mặt tôi sao."
Trên đầu Kiều Khả Nam sấm nổ ầm ầm.
"Anh anh anh…. anh là ai…"
Lục Hành Chi nhíu mày. "Cậu khẳng định không quen biết tôi?"
"…" Ai tới giết tui đi!
Hai người trầm mặc một hồi, Kiều Khả Nam mới yếu ớt đáp: "Lục luật sư…"
"Ừ". Lục Hành Chi vòng tay ôm ngang vai hắn, đem người rời khỏi quán bar.
Kiều Khả Nam không dám chống cự.
Hắn thanh minh: "Hôm … hôm nay em tới đây … thực sự không có ý gì đâu."
"Uhm?"
"Em… em đến… Để trải nghiệm với quan sát cuộc sống của dân tình thôi…" Ngay bản thân Kiều Khả Nam còn thấy lý do này đúng là quá thối nát, nhưng bây giờ thực sự không còn cách nào khác.
"C.. Cho nên… Luật sư Lục, anh đừng kể với người khác…"
Lục Hành Chi nhìn hắn chòng chọc, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng, một hồi sau, anh nói: "Theo tôi nhớ, sở vụ của chúng ta không kì thị đồng tính."
"…." Quả nhiên vẫn bị phát hiện sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!