Đằng trước em gái luật sư còn đang thao thao bất tuyệt, Lục Hành Chi nhịn xuống cảm giác đau đớn nóng rực khi lỗ niệu đạo bị xâm nhập. Nói thực là … Được rồi, rất kích thích, sau khi đã quen, cảm giác khó chịu dần giảm xuống, không ngờ một giây tiếp theo, người phía dưới lại làm anh nắm chặt tay, tức giận đập mạnh bàn: " Đừng quậy nữa!"
Em gái: "?????"
"Không, không phải nói cô…" Lục Hành Chi sắp điên rồi. Không ngờ Kiều Khả Nam có thể dùng cái tăm bông, ở trên lỗ tinh của anh đâm vào rút ra!
Cảm giác trướng căng ban đầu chuyển thành kích thích mãnh liệt, đầu bông mềm mại di chuyển bên trong, làm anh có cảm giác sưng ê ẩm như bị nghẹn nước tiểu.
Cậu thanh niên hình như còn ngại chưa đủ, đầu lưỡi tinh xảo bắt đầu liếm. Động tác rất nhẹ nhàng, không dám làm ra âm thanh quá to, hắn hôn phần da trên cây gậy của anh, thỉnh thoảng còn đâm đâm vào đầu tăm còn lại.
Thằng nhóc chết tiệt này. Lục Hành Chi cảm thấy mình sắp nổ.
"Luật sư Lục, anh thấy thế nào?"
"Rất tuyệt…"
"Hả?"
"Tôi nói là…" Lục Hành Chi hít sâu một hơi. "Suy luận của cô rất tốt, tôi nghĩ không có bất kì vấn đề gì." Anh hoàn toàn không nghe lọt chữ nào, chỉ mong sao cô nàng mau đi ra ngoài, để anh còn hảo hảo dạy dỗ tên nhóc to gan lớn mật kia.
Hiếm khi có thể được Lục Hành Chi thừa nhận trực tiếp như vậy, em gái vừa mừng vừa lo: " Thế nhưng tôi cho rằng…"
"Không sao hết! Cứ vậy đi … Tin tưởng bản thân, tôi cam đoan không có vấn đề gì, hoàn toàn ổn."
Em gái: "Vậy, vậy sao?"
"Ừ." Cho nên cô mau ra ngoài đi!
"Được rồi, tôi đã hiểu, cám ơn luật sư Lục." Cô nhoẻn miệng cười, xoay người rời đi, Lục Hành Chi thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ em gái bất thình lình quay lại: "Luật sư Lục, anh có phải bệnh không? Mặt anh đỏ lắm, có thể bị cảm đó, anh nên xuống phòng y tế dưới lầu khám đi…"
"Cám ơn, tôi sẽ." Câu này, gần như Lục Hành Chi phải rít ra từ khẽ răng.
Em gái luật sư cuối cùng cũng đi, cửa đóng "Phanh" một tiếng, hai gã đàn ông thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng gần chết. Lục Hành Chi đá chân trên mặt đất, ghế dựa di chuyển về sau, khi anh nhìn thấy dương v*t của mình bị cái gì cắm vào, thiếu chút nữa té xỉu: Tăm bông! Thằng nhóc này thế mà dám lấy tăm bông đâm dương v*t của anh!
"Em muốn chết à!" Lục Hành Chi nghiến răng nghiến lợi, rút cây tăm bông ra, một ít tinh dịch trắng mịn tràn khỏi lỗ liệu đạo, rớt trên mặt đất.
Kiều Khả Nam cười hắc hắc, cười lấy lòng xong lại cười siêu damdang: "Sướng không?" Khúc thịt nhà anh còn chưa xìu xuống, tui biết tỏng rồi mà.
Lục Hành Chi cười nhạt: "Sao không chính mình thử xem?"
"Em giúp anh bắn." Nhìn dương v*t Lục Hành Chi run rẩy không ngừng, xem ra nhẫn nhịn rất khổ cực.
Kiều Khả Nam quay về tư thế ngồi xổm dưới bàn, vẫy vẫy tay với Lục Hành Chi. Lục Hành Chi tạm nguôi giận, đàn ông trước sự phục vụ như thế thường cũng không để bụng quá nhiều, dù thế nào chăng nữa anh cũng đã nghĩ xong cách "hồi đáp" tên nhóc này rồi.
Lục Hành Chi ngồi xuống ghế, Kiều Khả Nam tiếp tục sự nghiệp khẩu giao của mình, dương v*t vừa bị kích thích trở nên rất mẫn cảm, nhất là lỗ bắn tinh, bị đầu lưỡi của cậu vờn qua vờn lại, cơ thể anh liền không khống chế được run rẩy.
Kiều Khả Nam vuốt ve vùng đáy chậu dưới hai bao tinh hoàn, đầu lưỡi liếm từ hai túi trứng liếm đến đường gân gồ lên, khi đã thấy đủ, mới một hơi ngậm bao quy đầ, bàn tay vuốt ve nửa cây gậy còn lại, bụng dưới Lục Hành Chi co thắt, giọng nói khàn khàn: "Sắp bắn rồi…"
"Ừ." Kiều Khả Nam vẫn chưa nhả, hắn ngậm chặt dương v*t trong miệng, hút mạnh một cái ──
Cơ thể Lục Hành Chi co rút, tinh dịch nồng đặc phun ra, khoái cảm chua xót tê tái chạy khắp toàn thân, cảm giác bắn tinh lần này tuyệt hơn bất kì lần bắn tinh nào trong quá khứ.
Người kia bắn tinh quá mạnh, Kiều Khả Nam xém chút bị sặc.
Lục Hành Chi bắn chừng ba cỗ, bắn xong liền ngửa về sau thở dốc, chỉ nghe phía dưới vang lên âm thanh "Ừng ực", giống như tiếng nuốt xuống, anh thực sự bị dọa: "Kiều Khả Nam."
"Ư." Kiều Khả Nam đáp lại, Lục Hành Chi cúi đầu nhìn, người dưới thân cầm dương v*t bán cương của anh, đem toàn bộ chất lỏng còn sót liếm sạch sẽ, biểu cảm mơ màng say đắm làm lồng ngực Lục Hành Chi chấn động, khóe miệng cậu thanh niên thậm chí còn dính chất lỏng trắng đục, tục tĩu đến cực hạn.
Lục Hành Chi nhéo nhéo má hắn: "Mùi vị thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!