Chương 26: Khoảng cách xa nhất trên đời này

Kiều Khả Nam bị người nào đó quấy rối làm tỉnh.

Lông mày hắn nhíu nhíu, chỗ cần cổ ẩm ướt ngứa ngáy, đại não còn mơ màng đã nhận ra mình vừa bị cắn, nhịn không được lấy tay đẩy đẩy đầu anh. Lục Hành Chi cười nhẹ: "Tỉnh?"

"Ưm." Kiều Khả Nam chớp mắt, ngoảnh lại liền trông thấy nửa thân trên trần trụi đầy hơi nước của người kia, cộng thêm mùi sữa tắm quen thuộc thoang thoảng, xem ra Lục Hành Chi tỉnh trước, còn tắm rửa xong xuôi.

Kiều Khả Nam ngồi dậy: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Hơn sáu giờ?"

Không ngờ mình thực sự có thể ngủ … Kiều Khả Nam bị đả kích, thế mà hắn lại có thể ngủ ngon trong tình cảnh này, đáng nhẽ ra phải xoắn xuýt đau khổ lăn qua lộn lại trằn trọc khó ngủ lăn lộn hơn trăm vòng mới phải chớ, đúng không?!

Thần kinh tui sâu lông đến mức này sao a a a!!!!!

(Thần kinh sâu lông: Chắc là thần kinh thô:v)

Lục Hành Chi: "Có chuyện gì vậy?"

"Không, không có gì." Kiều Khả Nam thở dài trong lòng, hun chóc một cái lên mặt anh, "Em đi tắm đây, muốn … làm không?"

Nói để tui còn biết đường "thanh lý".

Lục Hành Chi bị lời mời tự nhiên của cậu làm giật mình, còn chưa phản ứng kịp, bụng Kiều Khả Nam đã lên tiếng biểu tình trước " Ọc ọc ọc ~", đến nước này, dù anh có cầm thú mấy cũng không thể mặc kệ hết đè người ta xuống lăn qua lăn lại.

"Không cần, đi ăn đi." Bây giờ hàng quán ăn sáng cũng đã mở cửa buôn bán.

Khuôn mặt đỏ bừng của Kiều Khả Nam hạ nhiệt: "Cám ơn."

"Tính thêm một phần vào buổi tối là được." Lục Hành Chi mỉm cười, trông rất thiếu đánh.

Cười cái * beep * ấy. Kiều Khả Nam buồn bực, không nên gộp lại như vậy a!

Không phải làm " vệ sinh sâu", cậu thanh niên tắm rửa rất nhanh, Lục Hành Chi vốn định lái xe, đã bị Kiều Khả Nam hỏi: "Ai, rất xa sao?"

Lục Hành Chi ước lượng cự ly: "Không hẳn."

Kiều Khả Nam: "Nếu không xa thì đi bộ đi, buổi sáng không khí trong lành, mỗi ngày đều ngồi trong văn phòng, xương cốt sắp gỉ sét rồi."

Lục Hành Chi là kẻ rất ghét phí phạm thời gian. Anh có thói quen tập thể hình, nhưng dù chạy bộ hay đi xe đạp cũng nhất định phải xem văn kiện, hôm nay Kiều Khả Nam đưa ra đề nghị, anh tự nhiên cảm thấy không tồi, ma xui quỷ khiến liền đồng ý.

Hai người sóng bước trên đường phố buổi sáng, trời mùa đông, lúc này chỉ mới sáng tờ mờ, một vài tia nắng le lói phía chân trời xa xa, hai người sánh vai nhau bước đi, ai cũng không chịu mở miệng.

Kiều Khả Nam thích ở trong nhà, thực sự hắn không quá quan tâm đối với mấy hành động lãng mạn, kiểu như tui phải làm một việc cho người tui yêu nhất trên đời, hoặc cùng người thương tản bộ trong một ngày đẹp trời, dựa vào nhau lúc lạnh lẽo. So với mấy câu sáo rỗng "Anh yêu em", hắn lại thích vào lúc trời lạnh thế này, hắn sẽ khoác áo cho người kia, dịu dàng nói: " Khoác thêm nó vào, cẩn thận cảm lạnh."

Trên một khía cạnh nào đó, đối tượng hiện tại làm hắn khá hài lòng, khỏe mạnh đầy đủ.

Quán ăn buổi sáng rất nhộn nhịp, người đi làm người thì đưa con đi học, ông chủ bà chủ là hai cụ già trung niên, cụ ông chân tay nhanh nhẹn, một tay hất chảo xào một tay chiên trứng, cụ bà ngay lập tức lấy đi bỏ thêm rau dưa nguyên liệu, chớp mắt đã hoàn thành một chiếc sandwich.

"Quý khách dùng gì ạ?" Em gái phục vụ cười hì hì hỏi. Í, trai đẹp, lại còn tận hai anh.

"Một sandwich thịt muối thêm trứng, một trứng cuộn phomai, một bánh khoai, một hamburger, một mì trộn nấm … Thêm một ly sữa đậu nành nóng." Nói xong, Kiều Khả Nam quay sang Lục Hành Chi: "Anh ăn gì, hôm nay em mời." Coi như đáp lễ vụ trà.

"Mì trộn cho thêm tiêu và trứng, một trứng cuộn, sữa đậu nành như trên."

Kiều Khả Nam: "Hey, anh ăn vậy thôi hả?"

Thế em nghĩ ai cũng thích ăn hàng giống em sao? Tôi còn sợ mình gọi thêm thì em hết sạch tiền trả đây.

Kiều Khả Nam nói không thèm đỏ mặt: "Nói cho cùng! Chúng ta trước sau gì cũng già, còn trẻ tiết kiệm chút cũng không sao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!