Lục Hành Chi: "… Vén áo lên đi."
Kiều Khả Nam: "…"
Mặt hắn đỏ bừng, từ trước tới giờ cứ vào thời khắc quan trọng là mình bị anh ta nắm thóp, ư ư a a mặc người khi dễ. Hắn vén vạt áo lên, để lộ thắt lưng trắng nõn.
Lục Hành Chi: "Cao thêm chút nữa."
Kiều Khả Nam ngoan ngoãn vâng lời, đến khi hai đầu v* sưng cứng hoàn toàn bại lộ mới dừng lại. Nhờ công Lục Hành Chi dạy dỗ, nơi ấy quả thực lớn hơn trước, đến màu sắc cũng trở nên hồng hồng, tô điểm trên lồng ngực trắng nõn, quả là dụ người phạm tội.
"Có nhận ra màu sắc nơi này càng ngày càng đẹp không?" Lục Hành Chi đưa tay nhéo nhéo, eo hông Kiều Khả Nam run rẩy, cúc hoa lập tức siết chặt.
"Đã bảo cậu đừng kẹp chặt mà." Lục Hành Chi cười nhẹ, có vẻ không thực sự tức giận, anh vén vạt áo sơ mi cao hơn, giữ lại nói: "Cắn lấy nó, tự bóp đầu v* của mình…. vừa bóp vừa nhìn cửa sổ."
Kiều Khả Nam: "…."
"Không làm không cho cậu bắn."
Kiều Khả Nam 100% tin tưởng Lục Hành Chi không biết nói đùa. Ở trên giường, anh ta có thể thi triển bảy hai phép thần thông dày vò hắn muốn sống không được muốn chết không xong. Kiều Khả Nam tự biết đạo hạnh của mình kém xa thiên niên lão yêu này, đã thế thằng con của mình còn đang trướng đau, đến tận mức này, hắn chẳng còn đếm xỉa bất cứ thứ gì.
(Thiên niên lão yêu: Chỉ những con người cáo già, lão luyện)
"Ư…" Kiều Khả Nam cắn vạt áo, đưa tay tự bóp ngực mình, sau đó mới chầm chậm vân vê đầu v*, trái phải không ngừng nhu niết ngắt nhéo.
Cảm giác tự mình chạm vào khác xa lúc bị anh chơi đùa, thiếu đi một phần kích thích, nhưng thêm một phần xấu hổ. Đến cuối cùng, hắn hoàn toàn đắm chìm trong đó, tự mình xoa bóp vân vê, hai hạt nhũ bị đùa bỡn hồng hồng sưng sưng, mặc dù cửa sổ không phản chiếu màu sắc, nhưng bộ dạng ướt át damdang của hắn hoàn toàn hiện rõ mười mươi.
Thị giác Lục Hành Chi bị hình ảnh này kích thích, động tác đâm rút càng thêm mạnh mẽ, không ngừng đóng cọc vào tràng ruột Kiều Khả Nam, bao quy đầu lên tiếp thay đổi góc độ, khiến Kiều Khả Nam có cảm giác gần như sắp bốc cháy. Cứ tưởng tượng đến cảnh dương v*t Lục Hành Chi đang ra vào hậu huyệt ướt đẫm của mình, thằng nhỏ của hắn càng thêm đau buốt tê dại.
Trong đầu hắn, côn th*t của Lục Hành Chi như trở thành một bộ phận mọc trên ngừơi mình, hắn hoàn toàn biết được lúc này, người đàn ông kia có bao nhiêu sung sướng.
Khi người kia thúc vào tuyến tiền liệt, hắn liền phát ra những tiếng "Ô ô" không rõ nghĩa, có vẻ Lục Hành Chi sắp cao trào, hai tay anh giữ chặt eo hắn, mạnh mẽ tiến công. Tiếng rên rỉ của cậu thanh niên không ngừng bị anh thô bạo xỏ xuyên, hòa cùng tiếng nước lép nhép như lửa đổ thêm dầu, chiêu cháy anh và cậu.
Bên trong Kiều Khả Nam bị anh chà đạp thành một đống lộn xộn, dâm dịch trơn trượt theo động tác giao hợp tràn ra ngoài, lép nhép lép nhép rớt trên bàn trà, đọng lại thành một bãi.
Kiều Khả Nam nắm dương v*t của mình, giúp bản thân mau chóng bắn tinh, bỗng sực nhớ ra một chuyện quan trọng, hướng đằng sau kêu to: "Anh… đừng bắn bên trong."
"Sao, sợ dính bầu hả?"
Kiều Khả Nam: Anh mới dính bầu! Cả nhà anh mới dính bầu ấy!
Động tác Lục Hành Chi dần dần chậm lại, tạm nghỉ giữa giờ, thở dài: "Coi như tôi nhờ cậu, uhm?"
Kiều Khả Nam: "…"
"Tôi sẽ không bắn quá sâu." Sau phút nghỉ giải lao, anh lại tiếp tục cày cấy, như lấy lòng Kiều Khả Nam, dịu dàng hôn hôn lỗ tai và bả vai của hắn, nói: " Cho tôi bắn … Được không?"
Anh không biết mình cố chấp cái gì, rõ ràng đã biết, nếu mình bắn bên trong đối với cậu chỉ có trăm hại không lợi, tuy có nhiều số 0 thích cảm giác bạn tình bắn tinh, nhưng chưa chắc Kiều Khả Nam cũng như thế. Ở trên giường, anh luôn là kẻ cố chấp độc tài, lão luyện đến mức biết làm thế nào truy cầu khoái cảm, anh không muốn Kiều Khả Nam khó chịu, thế nhưng….
Anh muốn bắn, bắn trong cơ thể cậu, muốn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài người thanh niên này, toàn bộ đều có vết tích của anh.
Có lẽ, đây chính là khát vọng đánh dấu bạn tình trong bản năng nguyên thủy của giống đực.
"Có được không?" Anh lặp lại một lần, cảm giác cao trào cận kề khiến anh thả chậm động tác, Kiều Khả Nam chỉ đang cách khung thành một bước, tự nhiên lại bị nghìm, hai người chẳng ai dễ chịu.
Hắn suy nghĩ một hồi, mình cũng đã từng dụ dỗ Tô Phái như thế …. Hắn thở dài một hơi, nói: "Bắn đi, nhưng không được bắn quá sâu, còn có …. Lát nữa anh tự dọn dẹp." Hắn liếc nhìn sàn nhà.
Mâu mắt Lục Hành Chi sáng ngời, nghiêng mặt cậu qua, hôn hít một hơi.
Vui đến thế cơ à….
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!