Chương 19: Lấp đầy khoảng trống

Kết thúc một nụ hôn dài, trên gương mặt Lục Hành Chi vẫn không thể hiện bất kì cảm xúc gì, chỉ nói: "Chọn một chiếc đi, tôi đưa cậu về."

Nội tâm Kiều Khả Nam điên cuồng gào thét, em thực sự rất muốn ngồi thử chiếc Ferrari kia, chỉ có điều nó quá phô trương, không hợp với hoàn cảnh của họ. "Chọn chiếc Audi đi, em ngồi quen rồi."

Lục Hành Chi im lặng một hồi, xoa xoa đầu hắn, không hề có ý đổi sang xe khác. QAQ

Nhà Lục Hành Chi nằm trong khu tấc đất tấc vàng, lại còn là căn hộ ven biển, lần đầu tiên tới đây, Kiều Khả Nam đã vô cùng ngạc nhiên: "Em cứ tưởng anh sống trong khu nội thành chứ." Xem ra anh ta thực sự rất ghét ồn ào.

"Tôi không thích tiếng ồn." Lục Hành Chi thẳng thắn.

Hắn chỉ nghĩ bậy, thế mà đoán trúng.

Nếu không vì giao thông ùn tắc quá nghiêm trọng, Kiều Khả Nam đã chẳng ngại xa ở lại nơi được mệnh danh hữu xạ tự nhiên hương này, tuyệt nhất là nhà Lục Hành Chi ở gần biển, mỗi lần quá giang xe anh, gặp lúc trời hửng sáng, còn có thể ngắm mặt trời mọc, tâm hồn bỗng cảm thấy thật thư thái.

(Hữu xạ tự nhiên hương: Tiếng lành đồn xa)

Kiều Khả Nam buông lỏng thân thể, tựa đầu vào xe, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt lấp lánh. Khuôn mặt của hắn phản chiếu qua tấm gương, thu gọn trong mắt tầm Lục Hành Chi, trái tim anh như trật nhịp một cái: "Muốn nhìn không?"

Kiều Khả Nam: "Hả?"

"Biển ấy."

Mặt biển buổi tối là một mảnh đen kịt, dường như đã hòa vào bầu trời đêm, chạy tới gần thành phố, sẽ thấy ánh đèn đô thị phản chiếu xuống mặt nước, quanh quẩn tiếng sóng vỗ rì rào. Cuối chân trời trôi nổi những vệt khói đen, chỉ còn vài ánh đèn le lói trên những chiếc thuyền, mặc dù vậy, Kiều Khả Nam vẫn hào hứng như một đứa trẻ: "Được chứ!"

Lục Hành Chi vừa dừng xe, hắn đã vội vàng muốn lao xuống, cổ tay bỗng nhiên bị nắm. Kiều Khả Nam: "?"

"Trời lạnh, mang nó vào."

Một chiếc khăn quàng ngay lập tức quấn quanh cổ hắn.

Kiều Khả Nam vạn vạn không ngờ tới, Lục Hành Chi còn dám tung chiêu này, hắn xấu hổ lúng túng nói: "Làm gì vậy, em cũng không phải con gái…"

Lục Hành Chi trừng mắt cảnh cáo, rõ ràng không đồng tình chuyện hắn muốn đem khăn bỏ ra. "Chẳng lẽ chỉ có phụ nữ mới cảm lạnh?"

Kiều Khả Nam sờ mũi, cười he he, cuối cùng vẫn không dám khước từ.

Khu vực này đã hoàn thành quy hoạch, có hẳn một dải đê chuyên phục vụ nhu cầu đi dạo ngắm biển của du khách, chỉ là trời mấy hôm nay trở lạnh, bây giờ còn tối thui, nên xung quanh tĩnh mịch không một bóng người.

Kiều Khả Nam tựa vào bức tường gạch, hai tay chống cằm, gió biển lạnh lẽo quất vào gò má hắn, nhưng phía cổ lại rất ấm áp, một cảm giác thỏa mãn bỗng lan truyền trong lồng ngực, hòa cùng tiếng sóng vỗ phía dưới, lao xao lao xao.

Nhìn lại phía sau, Lục Hành Chi đang tựa vào xe hút thuốc, đốm lửa trên đầu lọc sáng lấp lóe, càng tôn lên đôi môi quyến rũ của anh, Kiều Khả Nam ngẩn ngơ nhìn, bỗng nhiên tiến đến gần.

Hắn bất ngờ đoạt điếu thuốc trên tay Lục Hành Chi.

Lục Hành Chi: "?"

Ngậm vào nơi người kia vừa bập môi, cậu thanh niên đem điếu thuốc đặt trong miệng, rít một hơi.

Mùi vị cay đắng ngay lập tức tràn ngập yết hầu, Kiều Khả Nam ho sặc sụa, thở ra một hơi, khi tỉnh táo lại liền cảm thấy lâng lâng.

Ngày còn học phổ thông, hắn cùng mấy thằng bạn rủ rê học xấu, mang thuốc đi hút trộm, nhưng nó chẳng ngon lành gì cho cam, lại còn ảnh hưởng tới sức khỏe, hắn không hiểu nổi, tại sao lại có người mỗi ngày phải hút ít nhất một điếu, không thể cai được.

Còn bây giờ, hình như đã hiểu một chút.

Hắn dụi tắt điếu thuốc, giữ chặt cằm Lục Hành Chi, trong lúc người kia còn chưa kịp phản ứng, đã đem môi mình dán lên.

Khoang miệng hai người tràn ngập mùi vị đắng chát, dần dần giao hòa một chỗ, Kiều Khả Nam túm chặt vạt áo Lục Hành Chi, ấn ngã anh xuống nắp capo, đầu lưỡi điên cuồng quấy đảo, không thua kém kĩ thuật trêu trọc thường ngày của anh.

Đèn pha của ai đó lướt qua rồi vụt tắt, nhưng tuyệt nhiên không ảnh hưởng đến khoảnh khắc đắm tình này của họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!