Nhưng sau khi mang hành lý rời khỏi, Thời Diệc Nam cũng không đi xa. Hắn ngồi trong xe của mình, ngắm biệt thự của Bạch Nhất Trần dưới một gốc cây đằng xa, ngắm ngọn đèn ở phòng ngủ tầng hai.
Mưa dần to trong đêm, gần như bị sự tiêu điều vắng vẻ này nuốt hết, dù hắn mở ra đèn ấm trên trần xe cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Đột nhiên Thời Diệc Nam nghĩ đến, e rằng trong căn biệt thự Bạch Nhất Trần cũng là thế này nhỉ?
Hắn muốn chờ đèn phòng ngủ của Bạch Nhất Trần tắt rồi mới rời đi, nhưng vẫn không chờ được. Vậy có phải nó có nghĩa là Bạch Nhất Trần đã sớm ngủ thiếp, chỉ là anh sợ lạnh, sợ ở một mình rất hiu quạnh nên không muốn tắt chiếc đèn ấm áp?
Mà ban đêm lạnh như vậy, nếu buổi tối anh đá chăn, hắn không ở cạnh Bạch Nhất Trần, không có ai chỉnh góc chăn cho anh, liệu anh có cảm lạnh không?
Thời Diệc Nam miên man suy nghĩ rất nhiều thứ, hắn vốn không có cách nào dừng dòng suy nghĩ của mình lại. Hắn vẫn luôn ở chỗ này, dường như làm thế có thể kéo dài ban đêm vô hạn, chỉ cần bầu trời không sáng, hắn có thể không cần rời khỏi đây, không rời khỏi Bạch Nhất Trần.
Nhưng cuối cùng Thời Diệc Nam vẫn đi.
Hắn không lái xe tìm khách sạn ở tạm, mà là đến ngã tư đường Dư An chỗ gần phòng tranh Vật Sưu Tầm. Hắn thấy đèn quán rượu Sưu Tầm Cá Nhân vẫn sáng, bèn cầm ô đi vào.
Giờ này trong quán rượu đã không còn khách, Tống Ngọc Hành đang lau chén rượu ở quầy bar, thoáng liếc mắt thấy chiếc ô kẻ xanh trắng này thì còn tưởng là Bạch Nhất Trần đến, ai ngờ ô vừa hạ xuống, người bên dưới lại là Thời Diệc Nam.
"Thời tiên sinh?" Tống Ngọc Hành ngạc nhiên.
Thời Diệc Nam bỏ ô vào chiếc thùng cạnh cửa rồi đi đến ngồi trước quầy bar, chào hỏi Tống Ngọc Hành: "Ông chủ Tống."
"Hai người chia tay à?"
Tống Ngọc Hành thấy rất kỳ quái, hắn đang suy nghĩ tại sao giờ này Thời Diệc Nam còn lang thang ở bên ngoài chứ không ở cạnh Bạch Nhất Trần. Có điều vài giây sau hắn đã lập tức nghĩ ra đáp án —— ngoại trừ chia tay thì còn có thể vì sao chứ?
Cho nên hắn cũng tức khắc hỏi ra.
"Ừ." Thời Diệc Nam thấy trên quầy bar còn một chai rượu chưa cất về tủ bèn cầm lấy, rót một ly uống cạn.
Bọn họ thật sự chia tay.
Tống Ngọc Hành vô cùng kinh ngạc, lại có cảm giác hư ảo không thật, dù sao Bạch Nhất Trần yêu Thời Diệc Nam sâu như vậy, với bọn họ dường như chia tay là việc vĩnh viễn không thể xảy ra.
Tống Ngọc Hành đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, khẩn trương hỏi hắn: "Tại sao chia tay?"
Thời Diệc Nam vừa uống rượu vừa nhìn hắn, cười nói: "Còn có thể tại sao? Xế chiều hôm nay tôi tới phòng tranh tìm em ấy, thấy em ấy đang hôn Thời Diệc Minh..."
"Vì thế nên anh chia tay với cậu ấy?" Tống Ngọc Hành kích động bật dậy, vẻ mặt luôn lạnh lùng rốt cuộc không giữ được nữa. Hắn nắm lấy cổ áo Thời Diệc Nam, chất vấn.
Tống Ngọc Hành không thể tưởng tượng được, nếu Thời Diệc Nam chia tay Bạch Nhất Trần vì nguyên nhân đó, vậy anh sẽ đau khổ nhường nào? Hắn muốn Bạch Nhất Trần và Thời Diệc Nam chia tay, nhưng hắn hy vọng Bạch Nhất Trần yêu một người khác rồi mới chia tay, mà không phải do Thời Diệc Nam nhìn thấy Bạch Nhất Trần hôn người khác nên đề xuất việc chia tay.
"Cậu ấy chỉ là ——" Tống Ngọc Hành muốn giải thích thay Bạch Nhất Trần.
"Em ấy không nhận ra tôi, tôi đã sớm biết rồi." Thời Diệc Nam ngắt lời hắn, "Là anh đã kể cho Thời Diệc Minh chuyện này, phải không?"
Tống Ngọc Hành khựng lại, lặng thinh vài giây rồi thẳng thắn nói: "Phải, là do tôi nói."
"Lợi hại." Dường như Thời Diệc Nam hơi say, hắn cười giơ ngón cái lên cho Tống Ngọc Hành, "Người biết bệnh tình của em ấy không nhiều lắm. Bác sĩ Hạ sẽ không nói ra, Nhạc Đống thì dù sao cũng làm bạn học cũ vài năm của chúng tôi, cậu ấy không nhàm chán như vậy, cũng chỉ còn lại anh... Ông chủ Tống, thủ đoạn của anh thật đúng là thâm độc."
Thời Diệc Nam lại uống một ngụm rượu: "Anh cũng thật sự có lòng dạ rộng lớn, thà để Thời Diệc Minh cạnh em ấy, cũng không bằng lòng để em ấy ở bên tôi."
Tống Ngọc Hành thừa nhận: "Phải, Thời Diệc Minh tốt hơn anh gấp ngàn vạn lần, cậu ta không giống anh. Tôi sẵn lòng giúp cậu ta một tay, để Nhất Trần thành đôi với cậu ta."
"Sẽ không đâu, Nhất Trần sẽ không ở bên cậu ta." Thời Diệc Nam cười lắc đầu, "Nhất Trần đã bảo tôi, em ấy chỉ yêu một mình tôi, cả đời này em ấy.... sẽ chỉ yêu một mình tôi..."
Thời Diệc Nam liên tục lặp lại mấy câu đó, sau đó viền mắt hắn lại đỏ ửng. Hắn đặt ly rượu xuống, ngẩn ngơ nhìn rượu bên trong, chậm rãi nói: "Nhưng nếu em ấy thật sự thành đôi với Thời Diệc Minh thì đã tốt, như vậy tôi có thể học em ấy lừa gạt bản thân, nói với mình rằng có lẽ em ấy cố tình chọc giận tôi, trả thù tôi, muốn thấy vẻ mặt hối hận của tôi... Có lẽ em ấy vẫn để ý đến tôi."
"Nhưng em không thế. Em sẽ không cho Thời Diệc Minh chút hy vọng nào, vì em lo lắng Thời Diệc Minh sẽ gửi gắm tình cảm sâu đậm cho nhầm người, biến thành một em ấy thứ hai." Thời Diệc Nam nhắm mắt, cúi đầu cười, "Bạch Nhất Trần cũng không cho tôi cơ hội lừa mình, em không yêu ai khác, em cũng chỉ yêu tôi, trước kia yêu tôi, sau này sẽ không bao giờ yêu tôi..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!