Trâu Khải Văn đẩy mở cửa sổ một cách khó nhọc, anh là một con mèo mập nên chuyện này quả thật cần rất nhiều sức, hơn nữa móng vuốt cũng không tiện.
Nhưng không gì có thể ngăn cản được quyết tâm vào giờ phút này của anh.
Cửa sổ mở ra được một cái khe nhỏ.
Hai chú mèo gặp được nhau vô cùng đau buồn, Phòng Linh Xu nhảy qua cửa sổ vào trong sau đó buồn bã đi vòng quanh Trâu Khải Văn.
Trong tình huống này mà cậu vẫn còn tâm trạng để nghĩ đến việc xấu đẹp, đúng là gen nào thì ra bướm nấy. Trâu Khải Văn khi làm người đã đủ đẹp trai, biến thành mèo rồi còn biến thành một con Ragdoll đẹp như thế; bản thân mình thì gen bẩm sinh đã không tốt, đều là nhờ sau này phẫu thuật thẩm mỹ, biến thành mèo cũng chỉ có thể làm một con Ly Hoa dân dã!
Quả thật người so với người làm tức chết người, mèo so với mèo cũng tức chết mèo.
Trâu Khải Văn bèn li3m lông an ủi cậu. Có lẽ là cơ thể hiện tại của Phòng Linh Xu gợi lên hứng thú bi3n thái của anh, li3m xong lông thì anh vẫn thấy chưa đủ bèn tiến tới li3m miệng.
Phòng Linh Xu cào một cái lên đầu anh.
Đứng đắn chút.
Trâu Khải Văn bất đắc dĩ gục xuống.
Được rồi, hai người đều biến thành mèo thì làm sao bây giờ? Ngôn ngữ không thông, hành động thì bất tiện, lẽ nào ngồi đây chờ chết sao?
Đúng vào lúc đó thì ở huyền quan truyền đến tiếng mở cửa.
Bọn họ đã biến thành mèo nên thính giác và thị giác đều nhạy bén hơn hẳn con người, hai chú mèo cùng đứng dậy rồi nhìn dáo dác ra cửa một cách cảnh giác.
Khóa cửa vặn đi vặn lại rất lâu, dường như người mở cửa không quen với động tác này.
Phòng Linh Xu nhích lại gần Trâu Khải Văn rồi dùng đuôi đánh anh một cái.
Trâu Khải Văn vô cùng hiểu ý, hai chú mèo thoáng liếc mắt nhìn nhau.
—— Đúng như dự đoán, vật lộn một lúc lâu thì rốt cuộc cửa cũng mở, sau đó là Phòng Linh Xu sợ sệt luống cuống xông vào. Trên tay cậu còn xách đồ ăn nhưng toàn thân thì hốt hốt hoảng hoảng, chạy vào phòng khách xong thì cậu lại quay ra vụng về đóng chặt cửa lại.
Chắc chắn đây là con Ly Hoa kia!
Bánh Trung Thu cũng đứng dậy, nó phấn khích lao về phía Ly Hoa rồi hai bên ôm nhau, Ly Hoa thì thoạt trông rất uất ức còn Bánh Trung Thu thì lại rất vui sướng.
Luống cuống tay chân hai đứa chúng nó li3m tóc cho nhau, nhưng sau khi bình tĩnh một chút thì lại cảm thấy chuyện này không có cảm giác, vì vậy bắt chước dáng vẻ của chủ nhân chúng bắt đầu hôn nhau!
Trâu Khải Văn tâm trạng phức tạp, anh lén nhìn sang Phòng Linh Xu.
Phòng Linh Xu đã tức đến mức xì khói.
Làm sao bây giờ? Ly Hoa sợ hãi:
"Xảy ra chuyện lớn rồi."
Bánh Trung Thu an ủi nó:
"Đây là chuyện tốt, vốn nên như thế."
"Liệu chúng ta có bị bắt không?"
Bánh Trung Thu không nói lời nào, nó còn đang hôn Ly Hoa. Rõ ràng là nó rất thích việc hôn môi trong dáng vẻ con người, đồng thời còn bắt chước động tác cởi qu@n áo của Trâu Khải Văn bắt đầu cởi qu@n áo của Ly Hoa.
Trâu Khải Văn có cảm giác sắp mù rồi.
Xem mình động tay động chân dưới góc nhìn của người thứ ba thì đã không còn có thể hình dung bằng phong lưu đa tình nữa, nếu như nhất định phải tìm một từ để hình dung thì Trâu Khải Văn xót xa nhận ra, vậy chắc hẳn là hạ lưu vô liêm sỉ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!