Sau một loạt các thủ tục dài dằng dặc thì Lương Húc được phép rời khỏi Cục Công an nhưng không được ra khỏi thành phố Trường An.
"Có thể sắp tới vẫn sẽ cần triệu tập cậu nên hy vọng cậu sẽ phối hợp điều tra bất cứ lúc nào."
Lương Húc vẫn giữ nguyên dáng vẻ ngại ngùng và nghiêm túc như khi mới tới, hắn gật đầu rồi quay người đi.
Đột nhiên Phòng Chính Quân từ đằng sau kéo hắn lại —— dường như đối phương đang trong trạng thái đề phòng cao độ nên khi Phòng Chính Quân kéo mạnh hắn thì hắn cũng theo phản xạ tóm lấy tay của đối phương.
Hắn quay đầu lại rồi bắt gặp ánh mắt của Phòng Chính Quân.
Phòng Chính Quân cũng trông thấy vẻ hung dữ toát ra trong mắt hắn.
Ngay lập tức Lương Húc buông tay ra: Xin lỗi.
Phòng Chính Quân hơi mỉm cười rồi quan sát bàn tay phải của người thanh niên này:
"Đúng là tay không có vết chai —— Bố cậu từng là nhà vô địch bắn súng của Đại hội Thể thao toàn quốc, ông ấy không dạy cậu bắn súng à?"
Lương Húc theo bản năng rút tay về:
"Lư Thế Cương bị dao đâm chết đúng không ạ?"
Phòng Chính Quân cười càng tươi hơn, một loạt nếp nhăn hiện lên ở phần giữa hai hàng lông mày thiếu sự chăm sóc của ông:
"Ai nói cho cậu là Lư Thế Cương chết do dao đâm?"
Lương Húc trả lời một cách hờ hững:
"Đã lan truyền khắp trên mạng rồi. Ông ta còn nợ tôi khoản tiền bồi thường. Cảnh sát Phòng, nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước, nếu có việc gì thì ông có thể gọi tôi đến Cục Công an."
Nói xong hắn quay đầu đi luôn.
Phòng Linh Xu đuổi theo ra rồi giơ tay đập lên người bố cậu:
"Bố nói nhiều ghê, chọc cậu ta làm gì chứ?"
Phòng Chính Quân còn chưa kịp trả lời thì Phòng Linh Xu đã chạy vụt ra ngoài.
Phòng Linh Xu đuổi theo đến tận cổng của Cục Công an.
Cậu chạy vội chạy vàng, gọi í ới ở phía sau:
"Anh giai! Đợi tôi với!"
Lương Húc lại chẳng hề quay đầu.
Phòng Linh Xu dứt khoát hét to lên:
"Master! Master! Master!"
Một màn chàng cảnh sát đẹp trai đuổi theo con trai nhà người ta khiến cho tất cả mọi người dọc đường đi nhìn thấy đều toét miệng cười. Mặt mũi của lực lượng cảnh sát thành phố Trường An đã bị Phòng Linh Xu vứt sạch rồi.
Master Yi thực sự không kiềm chế được nữa, rốt cuộc hắn cũng dừng bước rồi xoay gương mặt lạnh tanh lại: Sao nữa?!
Phòng Linh Xu chạy đến mức thở không ra hơi, vừa tháo cà vạt vừa ra vẻ tủi thân:
"Con người anh sao lại thế nhỉ, tôi gọi anh từ nãy đến giờ đấy!"
Xung quanh một đám các cô các dì đứng xem cười vang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!